ngôi nhà sau cơn mưa

Chương 12: Lưới Trong Bóng Đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời miền Nam không mưa, nhưng ẩm.

Những con phố dài, xe cộ chen chúc, ánh đèn neon hắt xuống những vũng nước cũ, phản chiếu gương mặt mệt mỏi của Minh.

Anh dừng trước quán cà phê nhỏ bên đường – “Thảo Mộc”, quán mà ông Duy nhắc đến. Đó là nơi Nguyễn Văn Kỳ thường đến họp kín với đối tác cũ.

Minh ngồi ở góc trong cùng, lưng dựa tường, tay cầm ly cà phê đen nhưng chưa uống. Anh quan sát từng người ra vào, lắng nghe từng tiếng cửa mở.

Kỳ — cái tên này đã ám ảnh anh suốt ba ngày qua, kể từ khi biết đó mới là kẻ thật sự ra lệnh giết Hải.

Mỗi khi nhắm mắt, anh lại thấy hình ảnh Hải ngã gục trong mưa, máu loang trên áo, câu nói cuối cùng “đừng để chúng thắng” cứ vang mãi trong đầu.

Anh không thể tha thứ.

Không thể để kẻ đó sống yên.

Buổi trưa, một chiếc xe Mercedes đen dừng trước quán. Từ trong xe, một người đàn ông bước xuống — tóc muối tiêu, dáng bệ vệ, ánh mắt sắc và lạnh.

Nguyễn Văn Kỳ.

Minh nín thở, hạ thấp người. Kỳ ngồi vào bàn gần cửa, cùng hai người đi theo mặc vest. Cả ba nói nhỏ, thi thoảng nhìn quanh.

Tiếng họ mơ hồ vang đến:

– “Cuốn sổ đó chỉ là vỏ ngoài. Bọn trung ương chỉ mới chạm phần ngọn. Chừng nào ta còn giữ ‘hồ sơ số 3’, chúng không thể động đến ta.”

Minh căng tai. Hồ sơ số 3?

– “Nhưng còn Phạm Duy?” – một tên hỏi.

– “Lão ta dưới sự bảo vệ của truyền thông. Không dễ ra tay. Nhưng thằng Minh… vẫn còn ở ngoài kia.”

Nghe đến tên mình, tim Minh siết lại.

– “Nếu hắn còn tìm đến tôi, xử lý như thằng Hải. Đừng để lại xác.”

Minh đứng bật dậy, ghế nghiến xuống sàn. Cả ba quay lại. Anh lập tức quay đi, bước nhanh ra cửa.

– “Ê, khoan!” – giọng Kỳ vang lên.

Minh không quay đầu. Anh ra ngoài, nhảy lên xe, nổ máy, phóng đi giữa dòng người. Trong gương chiếu hậu, chiếc Mercedes bám theo.

Trời đổ gió. Cảnh vật lùi nhanh. Minh lách qua các con hẻm, vượt đèn đỏ, lao vào khu chợ đông người. Tiếng còi xe, tiếng người hô hoán hỗn loạn. Cuối cùng, anh quẹo gấp vào một ngõ nhỏ, tắt máy, trốn sau tấm bạt rách.

Chiếc xe đen chạy qua, không dừng.

Anh thở hắt, mồ hôi đẫm lưng áo.

Tối đó, anh tìm đến nhà trọ nhỏ ở quận 8. Chủ trọ là bà cụ già, không hỏi nhiều. Anh thuê phòng, kéo rèm kín, bật đèn yếu.

Từ túi áo, anh lấy ra điện thoại, mở chế độ ghi âm. Mọi lời nói của Kỳ trong quán cà phê đều đã được ghi lại.

– “Hồ sơ số 3”… – Anh lẩm bẩm. – “Vậy ra còn nhiều hơn cuốn sổ kia.”

Anh gửi bản ghi cho ông Duy qua kênh bảo mật, kèm tin nhắn:

“Tôi đã gặp hắn. Hắn nói về ‘hồ sơ số 3’. Có thể là bằng chứng thật.”

Phản hồi đến nhanh:

“Biết rồi. Cẩn thận. Có khả năng chúng đang theo dõi điện thoại.”

Anh tắt máy, tháo sim, bẻ đôi, ném vào bồn cầu.

Ở quê, An vẫn chưa yên lòng.

Ba ngày không tin tức, cô chỉ nhận được một tin nhắn vội từ số lạ: “Anh ổn. Đừng gọi lại.”

Mỗi đêm, cô ngồi bên cửa, chờ tiếng xe, chờ dáng người quen, nhưng chỉ có gió thổi qua giàn cúc trắng.

Linh ngồi bên, hỏi:

– Mẹ ơi, chú Minh đi đâu rồi ạ?

– Chú đi công chuyện. Sẽ về sớm thôi.

– Có về ăn bánh trung thu với con không?

Cô mỉm cười buồn:

– Có chứ. Chú Minh hứa gì là giữ lời mà.

Nói vậy, nhưng trong lòng cô như có tảng đá. Mỗi cơn gió đêm thổi qua, cô lại sợ. Sợ rằng mình sẽ lại phải đón một người trở về trong mưa — nhưng lần này, không còn thở được nữa.

Đêm thứ tư.

Minh nhận được cuộc gọi từ số lạ. Giọng khàn khàn vang lên:

– “Anh muốn biết hồ sơ số 3 ở đâu không?”

– Ai đó?

– “Một người từng ở trong công ty Trường Minh. Tôi nợ Trần Hải.”

– Anh ở đâu?

– “Bến cảng số 4, khu công nghiệp cũ. Nửa đêm. Một mình.”

– Nếu đây là bẫy…

– “Không. Nếu anh không đến, họ sẽ tiêu hủy mọi thứ sáng mai.”

Cuộc gọi cúp. Minh ngồi im. Tim anh đập nhanh.

Anh biết, đây là cơ hội duy nhất. Nhưng cũng có thể là con dao găm.

Nửa đêm, bến cảng vắng. Ánh đèn vàng hắt xuống mặt nước đục ngầu.

Minh bước chậm, tay nắm chặt con dao gấp trong túi. Gió mang mùi sắt gỉ và dầu máy.

Từ bóng tối, một người đàn ông bước ra – dáng gầy, mặc áo công nhân, khuôn mặt hốc hác.

– Anh Minh?

– Phải. Anh là người gọi tôi?

– Tôi tên Lộc. Tôi từng làm cho Kỳ. Tôi giữ lại bản sao “hồ sơ số 3”. Trong đó có danh sách chuyển tiền, chứng từ và tên người nhận. Nếu công khai, hắn tiêu đời.

– Đưa tôi đi.

– Nó không ở đây. Tôi giấu ở kho hàng bỏ hoang gần cầu sắt. Nhưng…

Minh nhíu mày:

– Nhưng sao?

– Tôi sợ. Có người theo dõi tôi mấy ngày rồi. Nếu tôi chết… anh hãy giao cho công an.

Chưa kịp nói hết, một tiếng đoàng! vang lên.

Lộc ngã xuống, máu văng lên mặt Minh.

– Lộc!

Từ xa, ánh đèn xe bật sáng. Ba bóng người mặc đồ đen lao tới. Minh lăn người, kéo xác Lộc vào thùng container, rồi trườn sang bên. Một viên đạn găm vào vách thép, tóe lửa.

Anh nhặt cây sắt gần đó, ném mạnh. Một trong bọn ngã xuống. Anh lao ra, đấm thẳng vào kẻ thứ hai, rồi đá văng khẩu súng khỏi tay hắn. Còn lại một tên, đứng xa, bắn liên tục.

Minh nấp sau thùng hàng, thở dốc. Gió biển thổi rát mặt. Anh ném một mảnh vỡ ra hướng khác, tên kia bắn theo phản xạ.

Anh chớp thời cơ, lao lên, đấm một cú chí mạng. Tên đó ngã, máu tràn miệng.

Khoảng lặng.

Chỉ còn tiếng sóng.

Minh cúi xuống Lộc. Anh đã tắt thở. Trong tay, vẫn nắm chặt chìa khóa nhỏ.

Anh mở ra, thấy mảnh giấy ghi: “Kho số 17 – ngăn sắt thứ 3.”

Anh nhét vào túi, kéo khăn che mặt, rời khỏi bến trước khi cảnh sát tuần tra đến.

Sáng.

An nhận cuộc gọi.

– Minh? Là anh hả?

Giọng anh khàn, mệt:

– Anh đây. Anh ổn. Anh sắp về.

– Ở đó nguy hiểm lắm. Về đi, em xin anh.

– Anh phải lấy thứ cuối cùng đã. Khi xong, anh sẽ về. Anh hứa.

– Em chờ anh…

– Anh biết.

Cô nghe tiếng xe gió rít qua điện thoại, rồi cuộc gọi ngắt.

Tối hôm đó, Minh đến kho hàng số 17. Cửa khóa gỉ, anh dùng chìa mở. Bên trong tối đen, bụi mù.

Anh bật đèn pin, lần đến ngăn sắt thứ ba. Mở ra, một hộp gỗ nằm gọn bên trong.

Khi mở ra, anh chết lặng.

Bên trong là một tập hồ sơ dày, dấu đỏ mờ, cùng một tấm ảnh cũ.

Trong ảnh, là mẹ anh – bà Lan, đứng cùng Nguyễn Văn Kỳ.

Dưới tấm ảnh ghi:

“Bà Lan – kế toán trưởng dự án 2008. Tự sát vì rò rỉ tài liệu.”

Minh choáng váng.

– Mẹ… sao lại ở đây…

Anh mở hồ sơ: những báo cáo tài chính, giấy chuyển tiền ký bởi Lan Nguyễn, nét chữ quen thuộc. Phía cuối là bản ghi chú:

“Nguyễn Văn Kỳ yêu cầu hủy chứng từ. Tôi không đồng ý. Hắn đe dọa sẽ giết con trai tôi nếu tôi nói ra.”

Dòng cuối cùng run rẩy, vết mực loang:

“Nếu ai tìm thấy hồ sơ này, hãy biết: cái chết của tôi không phải tự nguyện.”

Minh gập tập hồ sơ, nước mắt rơi.

– Mẹ…

Từ phía sau, tiếng giày vang lên.

– Tôi đoán anh sẽ tìm được chỗ này.

Minh quay lại. Nguyễn Văn Kỳ đứng đó, trong bộ vest đen, tay cầm súng.

– Giờ thì hiểu vì sao tôi giữ anh sống lâu vậy chưa? Tôi muốn anh biết mọi thứ đều bắt đầu từ gia đình anh.

– Mẹ tôi chết vì ông!

– Không, bà ta chết vì muốn làm người tốt trong một thế giới dơ bẩn. Anh cũng sẽ thế thôi.

– Ông sẽ không thoát. Hồ sơ này…

– Đã muộn.

Hắn giơ súng. Nhưng trước khi bóp cò, một tiếng nổ lớn vang lên phía ngoài. Cửa kho bật tung – cảnh sát ập vào. Ông Duy bước vào, hô:

– Bỏ súng xuống, Nguyễn Văn Kỳ!

Kỳ quay lại, bắn loạn. Minh lao tới, xô mạnh hắn. Viên đạn sượt qua vai anh, máu phun ra. Cảnh sát bắn trả. Kỳ gục xuống, ánh mắt mở trừng, chết với nụ cười méo mó.

Minh quỳ xuống, thở dốc, máu thấm áo. Ông Duy chạy đến đỡ anh:

– Cậu điên rồi!

– Tôi làm được rồi… cho Hải… cho mẹ tôi…

Rồi anh ngất lịm.

Khi tỉnh dậy, anh nằm trong bệnh viện. Ánh nắng buổi sớm rọi qua rèm. An ngồi bên, mắt đỏ hoe, nắm tay anh.

– Anh dậy rồi…

– Anh… về được rồi à? – Anh cười yếu.

– Ừ. Ông Duy nói vụ án kết thúc rồi. Họ tìm thấy tất cả trong kho. Anh hùng của em lại làm chuyện dại nữa.

Anh khẽ nắm tay cô.

– Anh chỉ làm điều phải làm.

Cô rơi nước mắt, khẽ gục xuống ngực anh.

– Lần sau… đừng làm em sợ như thế nữa.

Anh đưa tay vuốt tóc cô, giọng mệt nhưng nhẹ như gió:

– Hết rồi, An à. Mưa đã tạnh thật rồi.

Ngoài cửa sổ, giàn cúc trắng nở rộ.

Ánh nắng tràn vào, soi lên vệt máu khô trên tay anh, biến nó thành màu hổ phách – màu của hồi sinh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×