Cơn mưa đêm qua kéo dài đến tận sáng. Những giọt nước còn đọng trên lá chuối, phản chiếu ánh nắng mờ. Tiếng gió nhẹ thổi qua sân, mang theo mùi đất ẩm và hoa cúc phai màu. Minh thức giấc sớm, lặng nhìn con trai ngủ say. Khuôn mặt nhỏ bé ấy khiến anh nhớ lại đêm qua – khi anh mơ thấy một cánh tay nhỏ xíu chạm vào tay mình, rồi tan biến trong mưa.
Anh không biết đó là giấc mơ hay ký ức.
Sau khi chuẩn bị bữa sáng đơn giản, Minh đưa Bảo đến trường làng nhập học tạm thời. Ngôi trường tiểu học nhỏ bé nằm giữa cánh đồng lúa, những tiếng cười trẻ thơ vang lên rộn ràng. Anh đứng nhìn con hòa nhập với bạn mới, lòng bỗng nhẹ nhõm – như thể, dù quá khứ có tàn nhẫn đến đâu, cuộc sống vẫn cho anh cơ hội bắt đầu lại.
Khi anh quay về, con đường đất vẫn còn ướt. Phía trước, tiệm hoa “An Nhiên” mở cửa, những giỏ cúc trắng được treo gọn gàng dưới mái hiên. An đang lau khung cửa kính. Cô mặc chiếc váy dài màu be, cổ tay đeo vòng bạc mảnh. Hình ảnh ấy – bình dị mà xa vời – khiến Minh đứng khựng lại.
Anh không định vào, nhưng rồi cô quay lại, ánh mắt chạm anh.
– Chào anh. – Cô cất giọng nhẹ như gió.
– Chào em. – Anh gật đầu, hơi lúng túng. – Anh đi ngang qua, thấy hoa đẹp quá.
– Lúc nào anh cũng biết cách mở đầu bằng hoa nhỉ. – Cô nói khẽ, nụ cười thoáng hiện nhưng rồi biến mất nhanh chóng. – Vào đi, nếu anh không vội.
Anh bước vào. Tiệm hoa vẫn thơm như ngày trước. Mùi cúc trắng, mùi giấy gói và hương tinh dầu quế hòa lẫn, khiến không gian vừa ấm vừa buồn. Trên kệ gỗ, những tấm thiệp viết tay đặt ngay ngắn: “An nhiên như gió – dịu dàng như nắng.”
Minh nhìn quanh:
– Em vẫn viết mấy câu này à?
– Ừ. Em không giỏi nói, chỉ giỏi viết.
Anh im lặng. Đôi khi, sự điềm tĩnh của An khiến anh thấy mình nhỏ bé. Cô không cần gắt gỏng hay trách móc; chỉ một ánh nhìn cũng đủ khiến anh nhận ra khoảng cách mười năm chưa bao giờ được lấp đầy.
– Dạo này em có mệt không? – Anh hỏi, giọng nhẹ.
– Em quen rồi. Cuộc sống này, ai mà chẳng mệt.
Cô rót ly nước, đặt trước mặt anh.
– Bảo dễ thương lắm. Nó giống anh.
– Cảm ơn. Nó là điều duy nhất anh làm đúng trong đời này.
Cô thoáng cười, rồi hỏi khẽ:
– Còn mẹ nó?
Câu hỏi khiến Minh lặng đi.
– Cô ấy… mất rồi. Tai nạn. Năm Bảo hai tuổi.
An khựng lại, ánh mắt chùng xuống.
– Em xin lỗi.
– Không sao. – Anh khẽ nói. – Anh đã học cách chấp nhận. Mọi mất mát đều có lý do của nó.
Một khoảng im lặng dài. Tiếng gió thổi qua ô cửa, làm rung khẽ chùm chuông gió treo trên trần. Tiếng chuông ấy, Minh nhận ra, vẫn là cái cũ – món quà anh từng mua cho cô trong chuyến đi Đà Lạt năm nào. Dưới ánh sáng, những hạt thủy tinh lung linh như nước mắt.
Anh hỏi:
– Em vẫn giữ nó à?
– Ừ. Không phải vì anh đâu. Chỉ vì tiếng nó dễ chịu.
Câu trả lời khiến Minh cười buồn. Anh hiểu – đôi khi người ta giữ lại một kỷ vật không phải vì còn thương, mà vì không nỡ quăng bỏ ký ức.
Buổi trưa, khi Minh định ra về, An nói:
– Chiều nay em phải đi giao hoa cưới cho nhà chị Thắm ở đầu làng. Nếu anh rảnh… giúp em một chút được không?
Minh ngạc nhiên, rồi khẽ gật:
– Ừ, anh rảnh.
– Tốt. – Cô gói lại vài bó hoa, ánh mắt tránh nhìn anh. – Coi như… anh giúp một người bạn cũ.
Chiều, trời hửng nắng sau mưa. Đường đất khô nhanh, mùi rơm mới nồng lên trong gió. Minh cùng An khiêng những giỏ hoa lên xe. Linh đứng trước cửa tiệm, cười tươi:
– Mẹ ơi, con với anh Bảo ra đồng thả diều nha!
– Đừng đi xa quá. – An dặn, rồi quay sang Minh. – Con anh lanh thật. Linh rất thích nó.
– Ừ, tụi nhỏ hợp nhau. – Minh đáp. – Tụi nó dễ kết bạn hơn người lớn.
An nhìn anh thoáng một chút ngậm ngùi:
– Ừ. Người lớn có nhiều thứ phải quên, còn con nít thì chỉ biết cười.
Trên đường đi, không ai nói nhiều. Xe lăn chầm chậm qua cánh đồng ngập nắng. Mùi hoa hòa vào mùi gió, khiến Minh thấy lòng nhẹ đi một chút. An ngồi bên cạnh, tay giữ giỏ hoa cúc. Mỗi khi xe xóc, những cánh hoa rơi ra, bay tản trong không trung như những mảnh ký ức trôi dạt.
– Hồi đó… – Minh chậm rãi nói – … em còn nhớ ngày mình trồng luống hoa sau nhà không?
An khẽ gật:
– Nhớ. Nhưng năm sau anh đi, luống hoa héo hết. Em dọn rồi.
– Anh biết. Anh đáng bị như vậy.
Cô quay sang nhìn anh, mắt ánh lên một nỗi gì đó vừa mệt vừa xót:
– Anh có biết điều em giận nhất không?
– Là vì anh bỏ đi à?
– Không. – Cô lắc đầu. – Vì trước khi đi, anh không nói lời nào. Chỉ im lặng. Cái im lặng đó… giết chết em.
Minh không trả lời được. Môi anh run run. Gió lùa qua, mang theo hương hoa cúc, khiến mắt cay xè.
Tới nơi giao hoa, An bận sắp xếp còn Minh phụ khiêng. Trong lúc đợi, anh nghe bà Thắm – chủ nhà – nói:
– Ủa, An đó hả? Con giỏi thiệt, làm một mình mà tiệm lúc nào cũng đông. Còn chồng đâu, sao không thấy?
An cười nhẹ:
– Dạ, ảnh mất rồi.
– Ờ… tội nghiệp. Mà có người giúp như anh Minh đây thì cũng đỡ ha.
An hơi sững, còn Minh chỉ cười trừ. Câu nói vô tình của bà Thắm khiến không khí chùng xuống. Anh thoáng thấy trong ánh mắt An một thoáng run – không phải vì ngượng, mà vì một ký ức nào đó chạm vào.
Trên đường về, An nói khẽ:
– Cảm ơn anh.
– Có gì đâu.
– Không. – Cô dừng lại, nhìn thẳng. – Cảm ơn vì đã ở lại. Lần này… em không muốn thấy anh biến mất nữa.
Lời nói ấy làm tim Minh siết lại. Anh không dám hỏi ý cô là gì – chỉ biết rằng, giữa họ, vẫn còn điều gì đó chưa nói ra.
Chiều muộn, Minh ghé đón Bảo và Linh ở cánh đồng. Hai đứa nhỏ đang cười vang khi thả diều. Con diều giấy bay cao, rực vàng dưới hoàng hôn. Tiếng cười trẻ thơ khiến anh nhớ đến những năm tháng yên bình đã mất.
Linh chạy đến, tay cầm bó hoa nhỏ:
– Chú Minh! Con tặng chú nè.
Anh cúi xuống, đón lấy bó hoa dại.
– Đẹp quá. Con hái ở đâu vậy?
– Ở chỗ bờ mương á. Mẹ bảo hoa dại không cần ai chăm mà vẫn sống được.
Câu nói khiến anh nghẹn. Anh nhìn An – người đang đứng ở xa, mỉm cười nhìn bọn trẻ – và nhận ra trong cô có điều gì rất khác: một vẻ mạnh mẽ nhưng đầy tổn thương, giống như chính những đóa hoa dại kia.
Bảo cười toe:
– Con với bạn Linh chơi chung nha ba!
– Ừ, nhưng nhớ về sớm.
Hai đứa nhỏ lại chạy đi, diều bay cao trong nền trời cam rực. Minh và An đứng cạnh nhau, không nói. Chỉ có gió, thổi qua mái tóc cô, mát lạnh và buồn.
– Anh có bao giờ nghĩ… nếu ngày đó anh không đi, thì mọi thứ sẽ thế nào không? – An hỏi.
– Có. Nhiều lắm. Nhưng nghĩ mãi cũng không làm lại được.
– Em không muốn quay lại quá khứ. Chỉ muốn… nếu còn có thể, hãy sống tử tế với hiện tại.
Minh nhìn cô, ánh mắt thành thật:
– Anh sẽ cố.
Đêm ấy, trời lại nổi gió. Tiếng lá khô xào xạc bên hiên. Minh ngồi trước bàn thờ mẹ, trong tay là bó hoa dại Linh tặng. Anh chợt thấy một phong thư cũ giấu trong ngăn tủ, giấy đã úa vàng.
Bên ngoài bì thư ghi:
“Gửi Minh – nếu một ngày nào đó con quay về.”
Tim anh đập mạnh. Anh run rẩy mở ra. Là nét chữ của mẹ – gầy gò nhưng nắn nót:
“Con trai, nếu con đọc được thư này, chắc mẹ đã không còn. Mẹ chỉ muốn con biết một điều: An chưa bao giờ oán con. Khi con đi, nó vẫn đến thăm mẹ mỗi tháng, mang thuốc, mang hoa cúc trắng. Nó nói, chỉ mong con bình an, dù ở đâu. Đứa con đầu lòng của hai đứa, nó không giữ được. Bác sĩ nói tim yếu, lại buồn nhiều nên mất. Đừng tự dằn vặt mãi, con à. Tha thứ cho bản thân, rồi quay về nếu có thể.”
Giọt nước mắt đầu tiên của Minh rơi xuống lá thư. Anh đọc lại từng dòng, từng chữ, mà tim đau thắt. Hóa ra suốt bao năm, An vẫn lặng lẽ gánh lấy tất cả, trong khi anh sống như kẻ trốn chạy.
Bên ngoài, gió thổi mạnh. Những giọt mưa bay xiên qua cửa sổ, lạnh buốt. Minh gấp lá thư lại, đặt lên bàn thờ, rồi cúi đầu thật sâu.
– Con sai rồi, mẹ à. Con sẽ không để mọi thứ trôi thêm nữa.
Trong khoảnh khắc ấy, anh nghe tiếng chuông gió ở góc hiên vang lên khe khẽ. Tiếng chuông dịu nhẹ, như có ai đó đang khóc trong gió.
Sáng hôm sau, trời lại trong. Minh mang lá thư đến tiệm hoa. An đang tưới cây, thấy anh, thoáng ngạc nhiên.
– Anh đến sớm thế?
– Anh có thứ muốn đưa cho em. – Anh mở bức thư, đặt lên bàn. – Mẹ anh để lại cho em.
An nhìn lá thư, bàn tay khẽ run. Khi đọc đến dòng cuối, nước mắt cô rơi, từng giọt lăn xuống cánh hoa cúc trên bàn.
– Bác… vẫn nhớ em à?
– Lúc nào cũng vậy. – Minh nói, giọng nghẹn. – Cả anh cũng vậy.
Cô gấp lá thư lại, ngẩng lên.
– Anh có biết vì sao em vẫn giữ tiệm hoa này không?
– Vì em thích hoa?
– Không. – Cô lắc đầu, mỉm cười qua nước mắt. – Vì bác từng nói, “Cứ trồng hoa đi, đến khi con tha thứ được cho mình, hoa sẽ nở đẹp nhất.”
Ngoài cửa, nắng rọi vào, phản chiếu qua những giọt nước mắt còn đọng trên má cô. Cả hai nhìn nhau – không nói gì – chỉ nghe tiếng chuông gió khẽ ngân.
Và trong khoảnh khắc đó, Minh nhận ra: có những giọt nước mắt không rơi vì buồn, mà vì lòng cuối cùng đã dịu lại sau bao năm bão tố.