ngôi nhà sau cơn mưa

Chương 4: Bình Minh Sau Cơn Bão


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời hửng sáng sau cơn mưa dài. Ánh nắng đầu ngày rọi qua hàng cau trước ngõ, từng giọt sương lấp lánh trên tàu lá, long lanh như những mảnh pha lê. Tiếng gà gáy, tiếng trẻ con gọi nhau í ới từ đầu làng, khiến buổi sáng mang một vẻ thanh bình lạ lùng.

Minh thức dậy sớm hơn thường lệ. Anh ra hiên, nhìn khói bếp của những nhà quanh làng bay lên, hít thật sâu cái mùi của đất sau mưa – mùi quen thuộc mà mười năm qua anh không còn được ngửi. Trong lòng anh dấy lên một cảm giác lạ — vừa bình yên, vừa day dứt.

Trên bàn gỗ, lá thư của mẹ tối qua vẫn nằm đó. Anh đã đọc đi đọc lại suốt đêm. Mỗi dòng chữ như vết khắc, vừa khiến tim anh đau, vừa như một lời thức tỉnh. Anh biết mình không thể trốn tránh mãi. Có những lỗi lầm chỉ có thể chuộc bằng thời gian, bằng sự hiện diện và bằng lòng kiên nhẫn.

Ông Khải bước ra, cầm theo ấm trà còn nóng.

– Dậy sớm dữ.

– Dạ, con tính ra tiệm hoa, phụ An chút.

Ông nhìn con trai một lúc, rồi gật đầu.

– Đi đi. Nếu thật lòng muốn làm lại, thì phải bắt đầu từ những việc nhỏ. Đừng nói nhiều, chỉ làm thôi.

Minh mỉm cười nhẹ.

– Con hiểu.

Tiệm hoa “An Nhiên” sáng nay đông khách hơn thường lệ. Bên trong, tiếng kéo cắt, tiếng giấy gói hoa lách cách, xen lẫn tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ của khách. An bận rộn cắm hoa, tóc rơi lòa xòa trước trán. Khi thấy Minh bước vào, cô hơi bất ngờ, nhưng vẫn giữ giọng bình thản:

– Anh đến sớm vậy?

– Ừ. Anh đến giúp em.

– Giúp? Anh biết cắm hoa à?

Anh bật cười.

– Không. Nhưng anh biết xách nước, rửa lọ, dọn rác.

An khẽ lắc đầu, nửa cười nửa lắc.

– Ừ, vậy thì được. Chỗ này nhiều việc lắm.

Minh xắn tay áo, bắt đầu làm thật. Anh không nói nhiều, chỉ lặng lẽ rửa từng lọ hoa, sắp lại kệ, lau bụi những chậu cây bên cửa sổ. Ban đầu An còn ngạc nhiên, sau thì chỉ lặng nhìn, đôi lúc ánh mắt cô thoáng mềm lại.

Khi trời gần trưa, tiệm vắng khách, cô đặt bó hoa xuống bàn, nói:

– Em không nghĩ anh có thể làm việc tỉ mỉ như vậy.

– Ở Sài Gòn anh từng làm đủ thứ: thợ hồ, phục vụ, rửa chén, sửa xe. Làm nhiều mới hiểu, chẳng có việc gì thấp kém nếu mình làm bằng lòng chân thành.

An nhìn anh, ánh mắt thoáng khác đi.

– Có lẽ anh thay đổi rồi thật.

– Mưa cũng thay đổi trời. Người ta, nếu biết quay lại, cũng có thể khác.

Câu nói khiến An khẽ cúi đầu, môi mím nhẹ. Cô không đáp, chỉ đứng dậy rót ly nước cho anh.

– Uống đi, cho đỡ mệt.

Giọng cô dịu dàng đến mức khiến Minh bối rối. Mười năm qua, anh từng sống giữa những ồn ào, những âm thanh gắt gao của thành phố, nhưng lại chưa từng được nghe lại giọng nói này – giọng của người từng là “nhà” của anh.

Chiều, khi hai đứa nhỏ tan học, Bảo và Linh cùng nhau chạy vào tiệm. Bảo tay cầm chiếc diều giấy, Linh ôm bó cúc dại.

– Mẹ ơi, tụi con mang hoa tặng cô giáo nè!

– Mẹ ơi, chú Minh ơi, hôm nay con được 10 điểm!

Tiếng nói trẻ con lanh lảnh khiến không khí như sáng lên. An khẽ xoa đầu con gái, còn Minh thì cười rạng rỡ:

– Giỏi lắm, Linh! Ba con mà biết chắc vui lắm.

Câu nói vô thức khiến An khựng lại. Cô quay đi, giả vờ dọn hoa, tránh ánh mắt anh. Nhưng Minh kịp nhận ra – bàn tay cô hơi run. Anh biết, nhắc đến chồng cũ của cô lúc này là sai. Nhưng trong lòng anh, một cảm giác khác trào lên — không phải ghen, mà là tiếc nuối. Tiếc những năm tháng cô đơn cô đã phải chịu.

– Xin lỗi, anh lỡ lời. – Minh nói nhỏ.

– Không sao. – Cô đáp. – Mỗi người đều có quá khứ riêng.

Hai đứa nhỏ vẫn hồn nhiên chơi đùa. Chúng đặt tên cho mỗi loại hoa trong tiệm: hoa cúc là “hoa nụ cười”, hoa ly là “hoa giấc mơ”, còn những bông hoa dại trước hiên được gọi là “hoa gió”. Cả An và Minh đều bật cười khi nghe những cái tên ấy. Có lẽ, chỉ trẻ con mới đủ vô tư để đặt tên cho nỗi buồn.

Hôm sau, Minh giúp An mang hoa ra chợ huyện bán sỉ. Trên đường đi, anh kể chuyện Bảo, chuyện những năm tháng anh làm thuê, chuyện những đêm anh ngồi một mình trong căn phòng trọ ẩm ướt, nhìn mưa và nhớ về ngôi nhà xưa. An lặng nghe, không cắt ngang.

Khi xe dừng nghỉ bên bờ đê, cô hỏi:

– Có bao giờ anh thấy hối hận không?

– Ngày nào cũng vậy. Nhưng hối hận không làm quá khứ biến mất. Chỉ có cách sống tốt hơn bây giờ mới giúp anh chịu đựng được bản thân.

– Còn em… – cô khẽ nói – … em đã từng muốn quên anh. Nhưng càng cố quên, càng thấy đau. Rồi em chọn cách nhớ, nhưng nhớ ít đi, và nhẹ đi. Giờ thì… chắc chỉ còn như gió thổi qua thôi.

Minh nhìn cô, ánh mắt dịu lại.

– Gió có thể qua, nhưng mùi hương của nó vẫn còn trong không khí, An à.

Cô quay đi, che giấu nụ cười nhạt.

– Anh vẫn giỏi nói mấy lời khiến người ta khó xử như trước.

Chiều muộn, khi họ về đến làng, mây đen bất ngờ kéo đến. Gió thổi mạnh, trời tối sầm lại. Một cơn mưa giông sắp đổ. An vội dừng xe, che bạt cho hoa, còn Minh chạy đi tìm hai đứa nhỏ đang chơi ở bờ mương gần đó.

– Bảo! Linh! – Anh gọi lớn.

Không thấy tiếng đáp. Cơn gió mạnh khiến bụi đất bay mù. Minh chạy dọc theo bờ ruộng, tim đập thình thịch. Mãi một lúc sau, anh thấy hai đứa đang co ro dưới gốc cây đa, ôm nhau. Linh khóc, còn Bảo cố che áo cho bạn.

– Ba ơi! – Bảo gọi, nước mắt lẫn nước mưa.

Minh lao đến, bế Linh lên, nắm tay con trai chạy về. Khi về tới tiệm hoa, An đứng chờ ngoài hiên, gương mặt tái đi vì lo. Thấy hai đứa nhỏ an toàn, cô bật khóc, ôm lấy con:

– Con có sao không? Con làm mẹ sợ quá!

Linh òa khóc:

– Con xin lỗi mẹ… con chỉ muốn cho anh Bảo xem chỗ có hoa dại thôi…

An siết chặt con gái, giọng run run:

– Đừng làm mẹ sợ như vậy nữa…

Minh đứng bên cạnh, áo ướt sũng, mái tóc bết lại. Nhìn hai mẹ con ôm nhau, anh thấy cổ họng mình nghẹn ứ. Anh khẽ nói:

– Xin lỗi. Lẽ ra anh không nên để tụi nhỏ đi xa.

An quay lại, nhìn anh. Trong ánh mắt cô không còn giận – chỉ còn sự mệt mỏi và một điều gì đó rất thật.

– Không sao. Anh đưa được chúng về, vậy là đủ rồi.

Cô đưa tay khẽ vuốt lại tóc anh. Cử chỉ ấy – vô thức nhưng đầy thân thuộc – khiến tim Minh nhói lên. Anh muốn nói gì đó, nhưng lại thôi. Chỉ có tiếng mưa ào ào ngoài kia làm nền cho sự im lặng đang siết chặt giữa hai người.

Đêm ấy, trời vẫn chưa ngừng mưa. Sau khi đưa Bảo về ngủ, Minh ngồi một mình ngoài hiên, nghe tiếng gió rít qua mái ngói. Ông Khải đi ra, mang theo chiếc áo khoác.

– Mày ướt hết rồi. Uống chén trà đi, cho ấm.

Minh cầm lấy, khẽ nói:

– Con nghĩ… con đã hiểu vì sao mẹ bảo “hãy trở về khi lòng con yên”.

Ông gật đầu.

– Yên ở đây không phải là hết đau. Là biết đối diện với nỗi đau mà không chạy trốn.

Minh ngẩng lên nhìn cha.

– Con sợ mình đến trễ quá.

– Muộn còn hơn không. – Ông đáp, mắt nhìn xa xăm. – Con nghĩ An giữ tiệm hoa đó để làm gì? Không phải để kiếm sống đâu. Nó đang giữ ký ức, giữ cả lỗi lầm của con trong đó.

Minh im lặng. Bên ngoài, mưa nhỏ dần, chỉ còn tiếng côn trùng rả rích. Anh ngửa mặt, hít một hơi dài. Trong đầu anh, hình ảnh An ôm con trong mưa cứ hiện lên mãi – vừa đau, vừa đẹp.

Sáng hôm sau, trời quang, ánh nắng dịu. An ghé qua nhà ông Khải, mang theo ít bánh và sữa. Linh và Bảo ríu rít chơi ngoài sân. Ông Khải cười hiền:

– Lâu lắm rồi nhà mới có tiếng trẻ con. Nghe vui ghê.

An khẽ cười, ánh mắt liếc về phía Minh – đang sửa lại hàng rào. Cô hỏi nhỏ:

– Anh vẫn hay làm việc tay chân như vậy à?

– Ừ. Làm để đầu óc bớt nghĩ linh tinh.

– Em tưởng anh bớt nghĩ, nhưng hóa ra vẫn chưa quên.

Anh dừng tay, quay sang nhìn cô:

– Có những thứ không cần quên, chỉ cần chấp nhận.

Họ nhìn nhau, trong ánh sáng buổi sáng vàng nhạt, không ai nói thêm. Ở góc sân, hai đứa trẻ đang cười vang. Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm mấy cánh hoa dại rơi xuống đất, xoay vòng trong không trung – như báo hiệu điều gì đó đang đổi thay.

Buổi trưa, khi An ra về, cô để lại một tờ giấy nhỏ trên bàn:

“Ngày mai em lên thành phố lấy hàng, anh có thể trông tiệm một ngày được không?”

Minh mỉm cười, gấp mảnh giấy lại.

– Dĩ nhiên rồi, An.

Anh nhìn lên bầu trời trong xanh, lòng nhẹ đi. Sau cơn bão, trời bao giờ cũng trong hơn. Nhưng anh biết, còn nhiều cơn gió khác đang chờ phía trước – và có thể, một ngày nào đó, khi bầu trời kia đủ yên, họ sẽ lại cùng nhau ngồi dưới hiên nhà, nghe mưa rơi mà không còn sợ hãi.

Vì có những vết thương chỉ là để dạy người ta biết cách yêu thương lại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×