ngôi nhà sau cơn mưa

Chương 5: Bóng Cũ Trong Thành Phố


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng, sương còn phủ mờ trên đỉnh hàng cau, từng giọt nước nhỏ xuống mái ngói cũ. Minh thức dậy, nghe tiếng An nói chuyện ở hiên. Cô đang chuẩn bị lên thành phố lấy hàng hoa nhập – mấy loại hồng ngoại và lavender hiếm mà tiệm cô luôn đặt riêng từ Đà Lạt.

Cô mặc chiếc áo khoác nâu dài, tóc cột gọn, vai mang túi vải. Mùi hương quen thuộc thoáng qua khiến tim anh se lại.

– Anh giúp em khóa cửa cổng nhé, – cô nói khi kéo vali ra sân.

– Ừ, em đi mấy ngày?

– Hai ngày thôi. Nếu xe không trễ, mai chiều em về.

Linh chạy theo, níu áo mẹ:

– Mẹ ơi, con muốn đi với mẹ!

An cúi xuống, vuốt tóc con gái:

– Ở nhà với anh Minh và Bảo nhé. Con đi xa mệt lắm. Mẹ về sẽ mua cho con kẹo dâu.

Linh xị mặt, rồi cũng gật đầu. Cô quay sang Minh:

– Anh trông tiệm giúp em nhé. Nếu có khách đặt, sổ ghi đơn ở ngăn tủ thứ hai. Tiền thì cứ để đó, mai em về kiểm.

Minh cười nhẹ:

– Em yên tâm, anh không trốn nữa đâu.

An thoáng khựng, nhưng không nói gì thêm. Cô chào cha anh, rồi kéo vali ra cổng. Trước khi lên xe, cô ngoái lại nhìn – ánh mắt chạm vào anh, trong thoáng chốc, có điều gì đó như muốn nói mà vẫn kìm lại. Rồi xe lăn bánh, cuốn theo dải bụi mờ trên con đường nhỏ.

Minh đứng nhìn cho đến khi xe khuất. Trên tay anh, Linh đang cầm chặt bó hoa cúc trắng, ngước lên hỏi:

– Chú Minh, sao mẹ phải đi xa vậy ạ?

– Vì mẹ muốn mang những bông hoa đẹp nhất về đây.

– Con nhớ mẹ rồi…

– Ừ. Nhưng mẹ sẽ về nhanh thôi.

Anh cúi xuống, lau nước mắt cho cô bé, rồi dắt cả hai đứa nhỏ vào tiệm. Tiếng chuông gió khẽ vang lên, ngân dài trong khoảng không trống.

Buổi sáng trong tiệm hoa vắng khác thường. Không còn tiếng An nói, không còn mùi trà gừng hay giọng hát khe khẽ mỗi khi cô làm việc. Chỉ có tiếng kéo cắt khô khốc, tiếng giấy sột soạt, và ánh sáng mờ hắt qua ô cửa kính.

Minh ngồi ở bàn, xem qua sổ ghi đơn mà cô để lại. Nét chữ An vẫn như xưa — nghiêng nghiêng, mềm mại. Bên cạnh những dòng đơn hàng là những ghi chú nho nhỏ: “bó cưới chị Hạnh – thêm baby”, “cúc trắng – lễ giỗ mẹ Minh”.

Anh sững lại khi đọc đến dòng cuối cùng: “14/9 – hoa gửi thành phố, người nhận: Trần Hải.”

Cái tên khiến anh cau mày. Trần Hải – tên chồng cũ của An. Nhưng nếu anh ta mất, sao lại còn có người nhận hoa?

Anh gấp sổ lại, cố trấn tĩnh. Có thể là nhầm. Hoặc có thể là người cùng tên. Nhưng trong lòng anh, một luồng nghi ngờ len lỏi.

Bảo chạy ra từ phía sau, cười:

– Ba ơi, con muốn học cắm hoa giống cô An!

– Ừ, để ba chỉ.

Anh lấy kéo, chỉ con cắt cành, gói giấy, buộc nơ. Linh cũng tới phụ, bàn tay nhỏ xíu cẩn thận sắp từng bông cúc. Khi thấy hai đứa trẻ ngồi cạnh nhau, cười khúc khích, lòng Minh chợt dịu lại.

Trong khoảnh khắc ấy, tiệm hoa như hồi sinh – không phải bằng tiếng nói của người lớn, mà bằng tiếng cười của hai đứa trẻ.

Buổi trưa, trời bất ngờ chuyển gió. Mây kéo đến, làm ánh sáng trong tiệm nhạt đi. Minh sắp xếp lại vài bó hoa còn dang dở, thì bất chợt, một phong bì rơi ra từ ngăn tủ dưới bàn.

Anh cúi xuống nhặt lên.

Phong bì không dán kín, bên ngoài ghi dòng chữ: “Đơn hàng – không mở.”

Nhưng góc trên lại có dấu mực phai: “Từ: Trần Hải – Quận 3, TP.HCM.”

Tim anh khẽ nhói. Anh do dự vài giây, rồi mở ra.

Bên trong không phải đơn hàng, mà là một bức thư tay – nét chữ của An.

“Anh Hải,

Em gửi cho anh ít hoa cúc trắng, như mọi năm. Dù anh đã đi xa, em vẫn giữ lời hứa cũ. Cúc là loài hoa anh thích, và là điều duy nhất em có thể gửi.

Em và Linh vẫn ổn. Con bé lớn nhanh lắm. Nó giống anh ở đôi mắt.

Có lẽ người đời không hiểu, nhưng em thì hiểu. Có những ký ức không cần phải xoá. Chỉ cần giữ lại trong yên lặng, cũng là cách trân trọng.

– An.”

Minh ngồi sững, lá thư run trên tay. Mỗi dòng chữ như một mũi kim xuyên qua tim anh.

Cô vẫn gửi hoa hàng năm cho người chồng đã mất. Cô vẫn gọi anh ta bằng “anh”, vẫn nói bằng giọng dịu dàng mà anh từng quen thuộc.

Anh không ghen, nhưng cảm giác đau âm ỉ lan khắp lồng ngực – như thể có ai bóp nghẹt hơi thở.

Anh gấp lá thư lại, đặt về chỗ cũ. Nhưng ngay lúc ấy, anh thấy một bức ảnh nhỏ kẹp trong phong bì.

Đó là ảnh An và Trần Hải chụp trước tiệm hoa – năm cô mới mở. Trên tay họ, là tấm biển “An Nhiên – Khai trương”.

Nhưng điều khiến Minh sững người không phải là nụ cười của An, mà là người đàn ông trong ảnh.

Trần Hải – anh nhận ra gương mặt đó.

Người này không xa lạ.

Đó là người bạn cũ từng làm cùng anh ở công trình năm xưa.

Anh nhớ rõ: Trần Hải từng giúp anh trả khoản nợ cuối cùng, rồi biến mất sau một vụ tai nạn lao động. Khi đó, Minh không biết hắn quen An. Không biết rằng, trong lúc anh lưu lạc, chính người bạn đó đã ở bên người phụ nữ của anh.

Minh ngồi sụp xuống ghế. Trời ngoài kia chuyển mây xám, gió rít qua khe cửa. Anh nắm chặt bức ảnh, cảm giác giận dữ, tủi nhục, và bối rối cuộn vào nhau như cơn bão trong ngực.

Anh không trách An – nhưng sự thật này quá khốc liệt.

Chiều xuống, Linh chạy vào, giật áo anh:

– Chú Minh ơi, sao chú buồn vậy?

Anh vội giấu bức ảnh ra sau lưng, cố mỉm cười:

– Không sao đâu con. Chú chỉ mệt.

– Con kể chuyện cho chú nghe nha. – Cô bé nói, ngồi vào lòng anh. – Hôm qua mẹ kể, ba Hải hồi đó cứu mẹ khi mẹ ngất ở chợ. Mẹ nói, nếu không có ba, chắc con không có mặt trên đời.

Minh lặng người. Trong đầu, hình ảnh người đàn ông trong ảnh và An hòa lẫn với tiếng cười của cô bé trên tay anh.

Anh hỏi khẽ:

– Con có nhớ ba Hải không?

– Con không nhớ. Mẹ nói ba ở trên trời, nhưng ba hay về nghe con hát.

Cô bé nói xong, mỉm cười hồn nhiên. Minh ôm cô, mắt nhòe đi.

Tối, khi hai đứa nhỏ ngủ, anh ngồi lại trong tiệm, nhìn bức ảnh lần nữa. Ánh đèn mờ phản chiếu gương mặt ba người trong khung hình – ba người mà số phận trói chặt bằng một sợi dây vô hình.

Anh tự hỏi: Nếu An biết anh nhận ra người trong ảnh, cô sẽ nói gì?

Rằng đó chỉ là định mệnh? Hay chỉ là một trớ trêu của đời sống, khi người đến sau lại trở thành chỗ dựa cho người bị bỏ lại?

Gió đêm thổi qua, làm tấm rèm khẽ lay. Chuông gió ngân dài, vang lên âm thanh buốt lạnh.

Sáng hôm sau, An trở về. Tiệm mở cửa, mùi hoa mới tràn ngập căn phòng. Cô mỉm cười khi thấy Minh đang quét sàn, hai đứa nhỏ đang xếp hoa.

– Em về rồi à. – Anh nói, cố giữ giọng bình thường.

– Ừ. Ổn cả chứ? Có khách nào khó không?

– Không, mọi thứ tốt. Anh còn học được cách buộc nơ nữa.

An bật cười, tiếng cười trong veo.

– Thật à? Để xem nào.

Cô bước lại gần, cầm bó hoa anh vừa gói. Bó hoa hơi vụng, nhưng gọn gàng, chỉnh chu.

– Không tệ. Anh làm như này hoài là em mất nghề đó.

– Anh không dám. – Anh đáp, cười nhẹ.

Nhưng trong lòng anh, lá thư vẫn ám ảnh như một vết cứa.

Anh định nói ra, nhưng lại thôi. Thay vào đó, anh hỏi:

– Em mệt không?

– Cũng hơi. Đường xa, xe đông. Nhưng được cái… thấy anh ở đây, em thấy nhẹ hơn.

Câu nói khiến tim anh khẽ run. Cô không nhận ra trong mắt anh có gì đó đã thay đổi – một nỗi giằng xé âm thầm giữa thương và tổn thương.

Anh đưa bó hoa khác cho cô, cố giữ giọng bình thản:

– Cúc trắng vẫn là loài em thích nhất nhỉ?

– Ừ. – Cô mỉm cười. – Anh Hải cũng thích.

Chỉ một câu, nhưng như dao cứa. Anh gật đầu, lặng lẽ quay đi, tránh ánh mắt cô.

Ngoài cửa, nắng vàng trải dài trên nền đất ướt. Tiếng cười của hai đứa trẻ vang lên trong veo. Tiệm hoa “An Nhiên” lại sáng rực trong buổi sáng đầu thu.

Nhưng trong lòng Minh, một cơn gió lạnh khẽ trườn qua.

Anh nhận ra — đôi khi, “bình minh” không phải là khởi đầu của một ngày mới, mà chỉ là ánh sáng chiếu lên những vết sẹo cũ, khiến chúng hiện rõ hơn bao giờ hết.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×