Buổi sáng hôm ấy, nắng không vàng, mà nhợt nhạt như bị rút hết màu. Trời âm u, gió lùa qua những hàng cau rũ xuống. Tiệm hoa “An Nhiên” mở cửa muộn hơn thường lệ. Bên trong, Minh đang lau kệ, An ngồi ở bàn ghi sổ. Hai đứa nhỏ chơi ngoài hiên, tiếng cười vang lên trong trẻo như không liên quan gì đến người lớn và những bí mật họ đang mang.
Từ sau chuyến đi thành phố, không khí giữa Minh và An có gì đó khác. Không ai nói ra, nhưng khoảng cách như được kéo dài thêm bằng một sợi dây mỏng manh — căng, chờ đứt. Minh tránh ánh mắt cô. Còn An, thi thoảng nhìn anh rồi lại cúi xuống, viết gì đó vào cuốn sổ.
Cô không biết rằng, lá thư cô gửi đi mỗi năm đã nằm trong tay anh.
Minh muốn quên đi, muốn tin rằng mọi chuyện chỉ là sự trùng hợp, rằng cô vẫn còn giữ một góc lòng cho quá khứ — điều đó không đáng trách. Nhưng hình ảnh người đàn ông trong bức ảnh cứ hiện lên mỗi khi anh nhìn cô. Trần Hải – người bạn từng cứu anh khỏi nợ nần, người từng nói “Nếu mày không giữ được cô ấy, người khác sẽ.”
Khi ấy, Minh tưởng anh ta nói đùa. Giờ anh hiểu, đó là lời tiên tri.
Buổi trưa, trời đổ mưa rào. Mưa ngắn nhưng dữ. Mùi đất ẩm tràn vào trong tiệm. An đóng cửa, rồi cắm lại mấy bó hoa bị dập. Minh định lên tiếng, nhưng cô đã hỏi trước:
– Dạo này anh có vẻ trầm hơn trước. Có chuyện gì sao?
– Không. Anh chỉ mệt.
– Mệt thì nghỉ. Anh không cần gồng mình đâu.
Giọng cô bình thản, nhưng ánh mắt lại dò xét. Minh né đi, tiếp tục sắp hoa.
Một lát sau, An cất tiếng, nhẹ như gió:
– Anh có mở gì trong ngăn bàn của em không?
Tay Minh khựng lại.
– Ờ… ờ thì… có. Anh tìm sổ đơn hàng.
– Và anh thấy gì khác?
Giọng cô vẫn nhẹ, nhưng đủ khiến anh rùng mình. Anh quay lại, nhìn thẳng cô:
– Anh thấy thư. Và ảnh.
Không gian như đông cứng lại. Mưa vẫn rơi ngoài hiên, từng giọt đập mạnh xuống mái tôn. An đứng lặng, hai tay buông thõng. Một lúc lâu, cô khẽ nói:
– Anh không nên xem.
– Anh biết. Nhưng anh không cố ý. Lá thư rơi ra khi anh dọn tủ.
– Dù là vô tình, nó vẫn là chuyện riêng.
– An, anh không giận. Chỉ là… anh không hiểu. Người trong ảnh, Trần Hải, là bạn anh.
Cô ngẩng lên, đôi mắt mở to.
– Bạn… anh?
– Ừ. Anh từng làm chung với cậu ta ở công trình bên Bình Dương. Lúc anh rời đi, cậu ta giúp anh trả nợ. Sau đó anh mất liên lạc, nghe nói bị tai nạn. Nhưng anh không biết… là anh ta – chính là chồng em.
An ngồi xuống ghế, mặt tái đi. Cô ôm đầu, giọng run rẩy:
– Anh ấy chưa bao giờ kể về quá khứ của mình. Em chỉ biết… anh ấy từng làm công trình, rồi về quê sau vụ tai nạn. Khi ấy, em đang ở giai đoạn tệ nhất. Em mất con, mất anh, mất niềm tin. Rồi anh Hải xuất hiện… như một cái phao.
Cô ngẩng lên, nước mắt lăn dài.
– Em biết mình có lỗi, Minh à. Nhưng anh phải hiểu, khi người ta bị bỏ rơi, người ta chỉ cần một ai đó ở bên, không phải để thay thế, mà để tồn tại.
Minh không đáp. Tay anh nắm chặt, đến mức các khớp trắng bệch. Anh muốn nói “Anh không trách”, nhưng cổ họng nghẹn cứng.
Cô tiếp:
– Khi em biết anh Hải mất, em sốc. Em không còn ai để nói chuyện, nên mỗi năm em viết thư gửi, như cách giữ cho ký ức còn thở. Em không nghĩ ai sẽ đọc.
Minh nhìn cô, khẽ khàng:
– Anh hiểu. Nhưng tại sao em không bao giờ nói thật với anh?
– Vì anh bỏ em trước. Em không còn tin rằng anh đủ dũng cảm để nghe.
Câu nói đó như một cú đấm thẳng vào ngực. Minh lùi lại, mặt không còn chút máu.
Anh quay đi, giọng nghẹn:
– Có lẽ em đúng. Anh từng hèn, từng trốn tránh. Nhưng mười năm qua, anh vẫn nghĩ, nếu được quay lại, anh sẽ khác. Giờ thì… anh không biết mình còn cơ hội không.
An lau nước mắt, cố giữ giọng bình tĩnh:
– Cơ hội không nằm ở quá khứ, mà ở hiện tại. Nhưng nếu chúng ta không thể nhìn vào nhau mà không thấy lỗi lầm, thì tốt nhất đừng cố nữa.
Cô quay người, bước ra ngoài, để lại anh đứng một mình giữa căn phòng đầy hoa nhưng trống rỗng.
Mưa tạnh dần, chỉ còn hơi ẩm đọng lại trên cửa kính. Hai đứa nhỏ chạy vào, cười đùa, không biết chuyện gì vừa xảy ra. Bảo ôm bó hoa cúc:
– Ba ơi, con làm tặng cô An nè!
Minh nhìn con, rồi nhìn sang An – cô đang cúi đầu buộc dây, lặng thinh. Anh muốn nói gì đó, nhưng lại thôi. Thay vào đó, anh đặt tay lên vai con:
– Đẹp lắm. Con mang tặng đi.
Bảo chạy lại, đưa bó hoa cho An:
– Cô ơi, cô đừng buồn. Ba con bảo cúc là hoa của những người mạnh mẽ.
An sững người, rồi bật cười trong nước mắt. Cô ôm lấy đứa bé:
– Cảm ơn con.
Minh nhìn cảnh ấy, trong lòng trào lên một thứ cảm xúc lẫn lộn – yêu thương, hối hận, và cả nỗi sợ. Anh sợ rằng, chỉ một sai bước, anh sẽ mất tất cả lần nữa.
Tối đến, anh về nhà, người lấm lem vì dọn hàng cuối ngày. Ông Khải nhìn con trai, thở dài:
– Mày với con An có chuyện à?
– Dạ… có lẽ vậy.
– Mày vẫn chưa học được cách im lặng đúng lúc. Có những chuyện, càng cố gỡ càng rối.
– Nhưng con không thể giả vờ không biết. Con cần hiểu mọi thứ.
– Hiểu để làm gì? – Ông nhìn thẳng vào anh. – Hiểu không giúp con yêu được ai đâu. Tha thứ mới giúp con ở lại.
Minh im lặng. Lời cha nói thấm vào đầu anh như một giọt nước nhỏ đều đặn, dai dẳng. Anh cầm tách trà, ngẩng lên.
Ngoài hiên, trăng lấp ló sau đám mây. Trời đã thôi mưa. Nhưng mùi ẩm vẫn còn, như những điều chưa nói hết.
Ngày hôm sau, Minh đến tiệm sớm. Cửa vẫn khóa. Anh định quay về thì thấy An bước tới, tay cầm rổ hoa mới.
– Em tưởng anh không đến. – Cô nói, giọng dịu nhưng mệt.
– Anh sợ em không muốn gặp.
– Nếu không muốn, em đã không đến.
Họ nhìn nhau. Một giây im lặng, rồi cô khẽ nói:
– Đêm qua em nghĩ nhiều. Có lẽ em cũng sai khi giữ quá khứ trong ngăn tủ. Mỗi người đều có quyền biết phần đời kia của người mình từng yêu.
– An…
– Nhưng cũng có những thứ, biết rồi thì chỉ thêm đau. – Cô cắt lời. – Em không muốn giữa chúng ta chỉ còn lại cảm giác tội lỗi. Nếu anh ở đây vì thương, thì hãy thương như hai người đang đi qua mưa, chứ không phải như hai người đi tìm lại mặt trời cũ.
Minh lặng đi. Anh hiểu cô nói đúng.
Anh không cần giành lại điều gì. Anh chỉ cần được ở lại, được nhìn cô bình yên.
Anh gật đầu:
– Được. Anh sẽ không hỏi thêm.
Cô mỉm cười, nhưng trong nụ cười đó là nước mắt chưa rơi.
– Cảm ơn anh. Em chỉ muốn sống nhẹ thôi. Cho con, cho chính mình.
Buổi chiều, trời lại trong xanh. Hai đứa nhỏ ngồi trước tiệm, gấp thuyền giấy thả xuống vũng nước sau mưa. Linh reo lên:
– Anh Bảo ơi, thuyền con trôi nhanh hơn nè!
– Không đâu, thuyền của anh mạnh hơn!
Cả hai cười vang. An và Minh đứng bên hiên nhìn, lòng dâng đầy cảm xúc.
– Anh nhớ không? – cô khẽ hỏi. – Hồi đó, mình cũng hay gấp thuyền như vậy. Em viết tên hai đứa lên, thả xuống mương, nói là “nếu thuyền không chìm, tình sẽ không tan”.
– Ừ. Nhưng hôm đó trời mưa lớn quá. Cả hai chiếc đều trôi mất.
– Em biết. Nhưng em vẫn tin, nếu có ngày nào đó, thuyền quay lại, nghĩa là chúng ta đã đủ trưởng thành để không làm nó đắm nữa.
Minh nhìn cô, ánh mắt sâu lắng:
– Có lẽ hôm nay là ngày đó.
Cô không trả lời, chỉ nhìn ra xa.
Trên mặt nước, hai chiếc thuyền giấy của Bảo và Linh trôi song song, chạm nhẹ rồi lại tách ra, nhưng cùng hướng về một phía.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, mang theo mùi hoa cúc trắng. Tiếng chuông gió ngân lên, nhẹ như một lời thở dài của định mệnh.
Minh mỉm cười.
Anh không biết tương lai ra sao, chỉ biết rằng lần này, anh sẽ không bỏ đi nữa. Dù mưa có trở lại, anh cũng sẽ ở lại — như cái cách hoa vẫn nở sau mỗi cơn bão.