Sau cơn mưa dài, nắng quay lại. Ánh sáng rải vàng trên từng mái ngói cũ, soi rõ từng vệt rêu trên tường. Làng quê trông như được gột rửa — ấm áp, hiền hòa, và có chút an yên giả tạo.
Minh và An vẫn làm việc cùng nhau trong tiệm hoa “An Nhiên”. Mọi thứ tưởng chừng đã bình thường trở lại. Họ không nhắc chuyện cũ, cũng không nhắc đến bức thư. Họ chỉ làm việc, nói những điều vừa đủ.
Nhưng giữa họ, có một khoảng lặng mảnh như sợi tơ nhện — chạm vào là đứt, nhưng vẫn tồn tại, dai dẳng và mong manh.
Sáng nay, An bận giao đơn cho khách, còn Minh thì trông tiệm. Bảo và Linh đang vẽ hoa trên giấy, cười vang cả gian phòng. Ánh nắng hắt qua cửa kính, chiếu lên những cánh hoa cúc trắng trên bàn, khiến căn phòng rực rỡ hơn bao giờ hết.
Minh ngồi nhìn hai đứa trẻ, khẽ cười.
– Hai con vẽ gì thế?
– Con vẽ mẹ nè! – Linh chỉ vào bức vẽ, trong đó An đang cười, tay cầm bó hoa.
– Còn con? – Anh hỏi Bảo.
– Con vẽ nhà của mình. Có ba, có cô An, có con và Linh.
Minh khựng lại. “Nhà của mình” – hai chữ đơn giản mà làm tim anh run lên. Anh xoa đầu con, cười mà mắt ươn ướt.
Cửa tiệm mở ra. Một người đàn ông trung niên bước vào, dáng cao gầy, mặc áo sơ mi xám nhăn nhúm. Ông đội mũ, nhưng ánh mắt sáng và sâu. Giọng ông khàn:
– Xin lỗi, đây có phải tiệm hoa của cô An không?
– Dạ phải. Cô ấy đang đi giao hàng, khoảng nửa tiếng nữa mới về.
– Vậy anh là…?
– Tôi là người trông tiệm. Anh cần mua hoa à?
Người đàn ông khẽ lắc đầu.
– Không. Tôi không mua. Tôi đến để… trả lại một món đồ.
Ông mở túi, lấy ra một chiếc ví da cũ, đã sờn góc. Minh nhận ra ngay — đó là ví của Trần Hải. Anh từng thấy nó trong bức ảnh ở chương trước.
– Ông nhặt được ở đâu vậy? – Minh hỏi, tim đập mạnh.
– Không phải nhặt. Tôi là đồng nghiệp cũ của cậu Hải. Tôi tên Quang. Năm đó, khi tai nạn xảy ra, tôi cũng có mặt.
Minh sững người.
– Ông nói… ông biết về vụ tai nạn đó?
Người đàn ông gật đầu, nhìn quanh, rồi hạ giọng:
– Chuyện đó… không giống như người ta nói đâu.
Nắng ngoài hiên hắt vào nghiêng nghiêng. Bên trong, không gian như lặng lại. Hai đứa nhỏ im bặt, cảm giác nặng nề lan khắp căn phòng.
– Tôi nhớ rõ. – Ông Quang nói, giọng chậm rãi. – Hôm đó công trình có sự cố. Nhưng Hải không phải người chết trong vụ sập giàn giáo. Cậu ấy mất tích. Chúng tôi chỉ tìm thấy ví và áo khoác của cậu ấy. Không có xác.
Minh chết lặng.
– Không thể nào. Mười năm rồi, làm sao không ai biết?
– Khi ấy, công trình dừng gấp, công ty bồi thường cho gia đình, coi như tai nạn lao động. Không ai muốn khơi lại. Tôi giữ ví, định có dịp thì đưa. Nhưng mấy tháng nay, tôi nghe tin có người tên An gửi hoa hằng năm cho Hải… Tôi tìm đến đây, chỉ để nói: có thể, cậu ấy chưa chết.
Minh đứng sững. Tim anh đập mạnh đến mức nghe rõ trong tai.
– Ông nói… Hải còn sống?
– Tôi không dám chắc. Nhưng sau tai nạn, có người trông thấy cậu ta lên chuyến xe đêm đi miền Trung. Nhiều năm nay, không ai xác nhận được.
Minh thở gấp, đầu óc choáng váng.
Nếu Trần Hải thật sự còn sống…
Thì An vẫn là vợ của người khác.
Còn anh — chỉ là người đang đứng sai chỗ một lần nữa.
Ông Quang đặt ví lên bàn, chậm rãi nói:
– Tôi chỉ muốn nói cho rõ. Nếu cô An cần tìm, có thể đến khu nhà trọ cũ ở Bình Dương. Nơi đó, vẫn có người nhớ mặt Hải.
Nói rồi, ông chào, rời đi.
Minh đứng nhìn theo, lòng rối như tơ.
Khi An trở về, thấy anh đứng bất động giữa cửa, gương mặt lạ lẫm.
– Có chuyện gì à? – Cô hỏi, đặt giỏ hoa xuống.
– Có người đến tìm em.
– Ai vậy?
– Một người tên Quang. Nói là đồng nghiệp cũ của Trần Hải.
An sững người.
– Ông ấy nói gì?
– Rằng… Hải có thể chưa chết.
Câu nói khiến mặt cô tái nhợt.
– Anh nói sao?
– Ông ấy bảo, không tìm thấy xác. Rằng sau vụ tai nạn, có người trông thấy anh ta rời công trường.
An buông giỏ hoa, cánh hoa rơi lả tả. Cô bước lùi lại, run rẩy.
– Không thể nào… Không thể nào được…
Minh tiến lại, giữ vai cô:
– An, bình tĩnh. Có thể chỉ là nhầm. Nhưng anh nghĩ… em nên biết.
– Mười năm rồi! – Cô bật khóc. – Anh biết không, em sống với cảm giác tội lỗi suốt từng ấy năm. Nếu anh Hải còn sống… nghĩa là em đã để anh ấy một mình. Em đã…
Cô gục xuống, nức nở. Minh không nói, chỉ lặng lẽ đỡ cô ngồi lên ghế. Cảm giác bất lực tràn ngập. Anh muốn ôm cô, nhưng không dám. Anh không biết mình có quyền đó không nữa.
Chiều xuống nhanh. Tiệm hoa im phăng phắc.
Bảo và Linh ngồi chơi ngoài sân, không hiểu chuyện gì.
An ngồi thẫn thờ. Minh đưa cho cô chiếc ví mà ông Quang để lại. Cô run run mở ra. Bên trong là một tấm ảnh nhỏ — cô và Hải chụp trước tiệm hoa khi mới cưới. Phía sau ảnh có dòng chữ viết tay:
“Nếu một ngày nào đó em tìm thấy tấm ảnh này, nghĩa là anh vẫn còn đâu đó, chỉ là không thể quay lại.”
An rơi nước mắt.
– Là chữ của anh ấy…
Minh siết chặt tay.
– Vậy là thật sao?
– Em… không biết. – Cô khẽ nói, mắt đỏ hoe. – Có thể anh ấy bị mất trí. Cũng có thể anh ấy không muốn quay lại.
– Em sẽ đi tìm chứ?
Câu hỏi khiến cô sững người.
Bên ngoài, nắng cuối ngày rải dài, ánh sáng nhạt dần, như một câu trả lời chậm rãi của số phận.
– Em phải tìm. – Cô nói, khẽ gật đầu. – Dù anh ấy còn hay mất, em cần biết.
Minh lặng thinh. Anh biết, quyết định đó nghĩa là gì. Nếu Hải còn sống, mọi thứ giữa họ sẽ tan biến như sương.
Anh không níu. Anh chỉ nhìn cô, lòng chật chội.
– Nếu em đi, anh sẽ trông tiệm. Và… anh sẽ đợi.
Cô ngẩng lên, ánh mắt chạm anh. Một thoáng im lặng, rồi cô mỉm cười qua nước mắt:
– Cảm ơn anh. Nhưng đừng đợi. Vì em không biết mình sẽ trở lại trong tư cách nào.
Đêm ấy, trời không mưa.
Trăng lên cao, sáng lạnh. Minh ngồi ở hiên, nhìn ra con đường đất ngoằn ngoèo dẫn ra quốc lộ. Anh nghe tiếng dế, tiếng gió, và cả tiếng tim mình đập chậm rãi.
Từ phòng trong, tiếng An dọn đồ vang khẽ. Cô sắp chiếc vali nhỏ, chỉ mang vài bộ quần áo và tấm ảnh trong ví. Linh đã ngủ, ôm con gấu bông, không biết sáng mai mẹ sẽ rời đi.
Minh đứng dậy, đi đến cửa phòng. Anh không bước vào, chỉ nói nhỏ:
– Em đi sớm à?
– Ừ. Xe sáng năm giờ.
– Anh chở em ra bến nhé.
– Không cần. Em muốn đi một mình.
Khoảng lặng kéo dài. Cô quay lại, ánh mắt dịu nhưng kiên quyết:
– Minh này… Nếu anh Hải thật sự còn sống, em sẽ đưa anh ấy về. Nhưng nếu anh ấy không còn, có lẽ lúc đó… em mới đủ can đảm để bắt đầu lại.
Anh gật đầu, không nói.
Một giọt nước mắt rơi xuống nền gạch. Anh không biết là của cô, hay của chính mình.
Sáng sớm hôm sau, sương phủ kín con đường làng. Tiếng xe khách vọng lại từ xa.
An kéo vali ra cổng. Minh đứng đó, tay đút túi, gương mặt bình thản mà tái nhợt.
– Giữ sức nhé, An.
– Anh cũng vậy. Trông Bảo giúp em. Và… chăm sóc Linh nữa. Con bé quý anh lắm.
Anh gật đầu.
– Em đi bình an.
Cô nở một nụ cười nhỏ, rồi bước lên xe. Khi xe lăn bánh, cô ngoái lại nhìn. Minh vẫn đứng đó, trong màn sương trắng, dáng người nhỏ dần.
Trên ghế, An siết chặt chiếc ví cũ. Trong đó là bức ảnh, và tờ giấy cô vừa viết tối qua:
“Nếu anh Hải thật sự còn sống, em mong anh vẫn nhớ mùi hoa cúc trắng. Vì em vẫn cắm chúng mỗi sáng — không để chờ, mà để nhớ rằng có một người từng khiến em tin vào điều tốt đẹp.”
Cô gập ví lại, tựa đầu vào cửa kính. Ngoài kia, nắng đang lên – lấp lánh nhưng ngắn ngủi.
Một ngày nắng gián đoạn, như chính cuộc đời cô.