Buổi sáng, sương phủ dày như tấm màn mỏng, quấn quanh những hàng cau, những mái nhà nghiêng. Tiếng xe khách hú còi từ xa, vọng lại kéo dài. An kéo vali ra bến, đôi mắt quầng thâm vì mất ngủ. Minh đi theo, giữ khoảng cách.
– Anh đã nói đừng tiễn rồi mà, – cô khẽ nói.
– Anh biết. Nhưng chỉ muốn nhìn em đi.
Cô dừng lại. Hơi sương ướt trên tóc, giọng nghèn nghẹn:
– Minh… cảm ơn anh, vì tất cả.
– Đừng cảm ơn. Chỉ cần em bình an.
Cô gật đầu, quay đi. Khi bước lên xe, cô không ngoái lại nữa. Nhưng trong gương chiếu hậu, bóng người đàn ông vẫn đứng đó, nhỏ dần, mờ dần trong sương – như thể chưa bao giờ muốn biến mất.
Hơn mười năm rồi, An mới lại ngồi một mình trên chuyến xe đường dài. Con đường quốc lộ trải dài hun hút, những cánh đồng lùi dần phía sau. Cô tự hỏi, liệu mình đang chạy về phía quá khứ, hay chạy khỏi hiện tại.
Trong tay cô là chiếc ví da cũ – thứ duy nhất còn lại của Trần Hải. Mùi da cũ, lẫn mùi ký ức, khiến lòng cô thắt lại. Bên trong ví, tấm ảnh đã ố, dòng chữ phía sau vẫn còn rõ: “Nếu một ngày nào đó em tìm thấy tấm ảnh này, nghĩa là anh vẫn còn đâu đó, chỉ là không thể quay lại.”
Mười năm qua, cô từng nhiều lần mơ thấy anh – trong mưa, giữa đêm, ở tiệm hoa. Lần nào anh cũng đứng xa, mỉm cười, không nói gì. Giấc mơ đó luôn kết thúc khi cô định bước đến gần.
“Có lẽ, lần này em sẽ tìm thấy anh thật.” – Cô tự nhủ, tay nắm chặt ví.
Bình Dương, giữa trưa.
Thành phố không còn như cô nhớ. Những dãy nhà trọ cũ kỹ xen giữa các khu công nghiệp mới xây. Tiếng xe container, tiếng còi, và khói bụi khiến cô choáng váng.
Cô tìm đến khu nhà trọ mà ông Quang nói. Bà chủ nhà trọ, tóc bạc, mắt mờ, nhìn tấm ảnh cô đưa rồi lắc đầu:
– Nhiều năm rồi, cô ơi. Khu này thay người liên tục. Nhưng… người trong ảnh nhìn quen lắm. Hình như từng ở phòng cuối dãy.
An đi theo chỉ tay của bà. Căn phòng cuối cùng hiện ra – cửa gỗ bong tróc, bảng số 09 lỏng lẻo. Cô gõ cửa, không ai trả lời. Bên trong tối mờ, chỉ có tiếng nước nhỏ giọt.
Cô bước vào, tim đập thình thịch. Trên bàn gỗ cũ, một lọ hoa cúc trắng khô cong nằm nghiêng. Cô khẽ chạm vào, cánh hoa rơi xuống tay.
Có ai đó đã từng ở đây. Ai đó vẫn nhớ hoa cúc trắng.
– Cô tìm ai vậy? – giọng khàn vang lên sau lưng.
Cô quay lại. Một người đàn ông trung niên, mặc áo công nhân, đội mũ bảo hộ, đứng trước cửa. Gương mặt sạm nắng, ánh mắt sâu thẳm.
– Tôi… tôi tìm người tên Trần Hải. Anh ấy từng ở đây, mười năm trước.
Người đàn ông sững lại, ánh mắt lóe lên thoáng chốc.
– Sao cô biết anh ta?
– Anh ấy là… chồng tôi.
Câu nói khiến không khí đông lại. Người kia thở dài, cởi mũ, đặt lên bàn.
– Vậy cô là An?
– Anh biết tôi?
– Hải nhắc tên cô rất nhiều.
Cô choáng váng, bấu chặt tay ghế.
– Anh ấy… còn sống sao?
– Còn. – Người đàn ông gật chậm. – Nhưng không còn là người cũ.
Người đàn ông kể.
Sau vụ sập giàn giáo, Hải bị thương nặng ở đầu. Khi tỉnh lại, anh mất trí nhớ, không nhớ mình là ai. Anh chỉ nói mỗi một cái tên: “An”.
Công ty sợ phiền, chuyển anh đến viện rồi cắt hợp đồng. Sau đó, anh lang thang, được người đàn ông này – tên Lâm – cưu mang, đưa về sống cùng ở khu nhà trọ này.
– Tôi từng hỏi anh ta có muốn liên lạc với người thân không, nhưng anh ta chỉ cười, nói “người đó đã chết trong tôi rồi.”
An nghe mà rụng rời.
– Giờ anh ấy ở đâu?
– Hai năm trước, anh ấy rời đi. Nói là về miền Trung, tìm lại ký ức. Tôi không biết nơi chính xác.
Cô ngồi thẫn ra, nước mắt rơi không tiếng. Mười năm, bao nhiêu khổ đau, hóa ra chỉ vì một trí nhớ bị đánh mất.
Lâm nhìn cô, giọng trầm:
– Cô có biết vì sao anh ấy chọn hoa cúc trắng không? Anh ấy nói, “Hoa này giống người phụ nữ trong giấc mơ tôi. Dù gãy vẫn không héo.”
Cô bật khóc, ôm mặt. Lâm đặt tay lên vai cô, giọng hiền hậu:
– Cô đi tìm đi. Tôi nghĩ, nếu cô còn nhớ anh ta, chắc chắn anh ta cũng đang tìm cô.
Chiều xuống.
An bước ra khỏi khu nhà trọ, bầu trời nhuộm vàng, nhưng trong lòng cô rối như tơ.
Một tia hy vọng nhỏ len lên, mong manh nhưng đủ kéo cô đi tiếp.
Cô bắt chuyến xe khách đến Đà Nẵng – hướng “miền Trung” duy nhất mà Lâm nhắc. Trên đường, cô nhìn ra cửa sổ. Gió tạt vào mặt, khô và nóng. Nhưng trong lòng cô, gió như mang theo hương hoa cúc từ tiệm “An Nhiên” xa xôi.
Trong khi đó, ở quê, Minh vẫn đều đặn mở tiệm hoa mỗi sáng. Anh không nhắn tin cho cô, cũng không gọi.
Chỉ làm việc, như lời cô dặn.
Ông Khải nhìn con trai, thở dài:
– Nó đi mấy hôm rồi, mày cứ như người mất hồn.
– Con không sao. – Minh đáp, mắt vẫn nhìn ra hiên.
– Đừng dối. – Ông nói khẽ. – Đàn ông mà biết chờ là tốt, nhưng chờ quá lâu thì thành khổ.
Minh cười nhạt:
– Khổ còn hơn trốn.
Ông im. Ông hiểu, có những vết thương, chỉ người trong cuộc mới hiểu được cái giá của nó.
Tối đó, Minh mở ngăn tủ, lấy ra tấm ảnh An và Hải. Anh nhìn thật lâu, rồi đốt nó đi.
– Quá khứ không nên để dở dang mãi. – Anh nói nhỏ, như lời với chính mình.
Trở lại hành trình của An.
Xe đến Đà Nẵng lúc trời tối. Cô không biết phải bắt đầu từ đâu. Trong đầu chỉ còn một câu nói của Lâm: “Anh ta có thể đang tìm ký ức.”
Cô thuê phòng trọ nhỏ gần biển. Đêm đó, sóng lớn, gió gào, nhưng cô vẫn không ngủ được.
Cô mở ví, nhìn tấm ảnh, khẽ nói:
– Anh ở đâu vậy, Hải? Em đến rồi đây.
Tiếng sóng vỗ đáp lại, lạnh buốt.
Sáng hôm sau, cô đi tìm quanh các bệnh viện, nhà thờ, trung tâm từ thiện. Ở đâu, cô cũng đưa tấm ảnh cũ, cũng nhận cái lắc đầu.
Đến chiều, khi đang ngồi nghỉ ở bến xe, một giọng đàn ông phía sau vang lên:
– Cô ơi, cô làm rơi cái này.
Cô quay lại, bắt gặp một gương mặt quen đến choáng váng.
Người đàn ông gầy, tóc muối tiêu, ánh mắt hiền, có vết sẹo nhỏ bên thái dương.
– Trần… Hải? – Cô thốt lên, tim như ngừng đập.
Anh ta sững lại.
– Cô… biết tôi?
Cô bước tới, nước mắt trào:
– Anh không nhớ em sao? Em là An. Là vợ anh!
Người đàn ông lùi lại, hoang mang.
– Vợ…? Tôi… tôi không có vợ. Tôi… chỉ nhớ có một cái tên, “An”.
Cô òa khóc, ôm lấy anh. Anh đứng bất động, bàn tay run lên, rồi khẽ đẩy cô ra.
– Tôi xin lỗi. Tôi thật sự không nhớ gì cả.
– Không sao. – Cô nắm tay anh, nước mắt rơi. – Em sẽ kể lại cho anh tất cả. Chỉ cần anh chịu nghe.
Anh gật nhẹ, ánh mắt lạc lõng như đứa trẻ.
Họ ngồi ở quán nhỏ gần bến xe.
Cô kể về làng, về tiệm hoa, về đứa con gái tám tuổi tên Linh. Mỗi lời nói khiến gương mặt anh thoáng hiện ký ức.
– Linh… – Anh nhẩm lại. – Tôi… từng mơ thấy đứa bé ấy. Nó cười, gọi tôi là ba.
Cô nắm chặt tay anh:
– Đó là con của chúng ta.
Anh nhìn cô, đôi mắt ngấn nước, rồi bất ngờ ôm đầu:
– Tôi nhớ rồi… Một phần thôi. Hôm tai nạn, có ai đó gọi điện, nói “An đang tìm mày.” Tôi chạy vội ra, rồi sập giàn giáo… Sau đó, tất cả là bóng tối. Khi tỉnh lại, tôi chỉ nhớ tên em. Nhưng không nhớ đường về.
Cô bật khóc, ôm lấy anh. Giữa bến xe ồn ào, hai người ôm nhau như thể cả thế giới đã dừng lại.
– Em xin lỗi, vì đã không tìm anh sớm hơn.
– Không, lỗi ở anh. Anh đã để em phải sống trong dằn vặt suốt mười năm.
Họ ngồi lặng.
Sóng gió của ký ức vỡ òa, nhưng giữa đó, là ánh sáng nhỏ bé của một sự thật được soi rọi.
Đêm, An đưa Hải về phòng trọ. Anh ngồi trước cửa sổ, nhìn ánh đèn thành phố.
– Mười năm rồi, mọi thứ thay đổi quá. – Anh nói.
– Nhưng có thứ vẫn như cũ. Hoa cúc trắng vẫn nở.
Anh quay lại, khẽ cười.
– Em vẫn thích loài hoa đó à?
– Vì nó giống anh. Dù gãy vẫn không héo.
Cả hai nhìn nhau, im lặng. Ngoài kia, tiếng sóng vỗ bờ đều đặn.
– Ngày mai, – cô nói khẽ, – mình cùng về nhà nhé.
Hải mím môi, gật đầu.
– Ừ. Anh muốn gặp con. Muốn nhìn lại nơi từng là “nhà”.
Sáng hôm sau, khi họ ra bến để mua vé, An thấy một người đứng ở góc xa. Người đàn ông mặc áo khoác sẫm, đội mũ, ánh mắt dõi theo cô.
Cô khẽ rùng mình, nhưng khi quay lại nhìn kỹ, người đó đã biến mất.
Cô nghĩ mình tưởng tượng. Nhưng trong lòng, có linh cảm gì đó không yên.
Khi xe lăn bánh rời bến, gió thổi mạnh qua cửa kính, cuốn bay một mảnh giấy nhỏ từ ví của Hải.
An nhặt lên – đó là một tờ ghi chú cũ, nét chữ nguệch ngoạc:
“Nếu tôi không quay lại, đừng tin ai nói tôi đã chết. Có người muốn tôi biến mất.”
Cô sững người.
– Hải, tờ này… là sao?
Anh nhíu mày, cố nhớ, rồi run run nói:
– Tôi… không biết. Nhưng hình như… trước khi tai nạn xảy ra, tôi nghe có ai đó gọi tên tôi, rồi đẩy.
Cô lạnh người.
– Anh nói… bị đẩy sao?
Anh gật, tay siết lại.
– Tôi không dám chắc. Nhưng nếu đúng… thì đó không phải tai nạn.
Cô nhìn ra cửa xe. Đường dài phía trước mờ trong nắng.
Một làn gió nóng thổi qua, nhưng sống lưng cô lạnh toát.
Trong khoảnh khắc đó, cô biết – cuộc hành trình này chưa kết thúc.
Nó chỉ mới bắt đầu.