ngôi nhà số 47

Chương 10: Căn gác bị niêm phong


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm ấy, Sài Gòn mưa rả rích, từng giọt nước đập vào mái tôn vang lên như nhịp trống u uất. Minh ngồi bên bàn làm việc, ánh đèn vàng nhạt chiếu lên những bức ảnh cũ chồng chất, cảm giác trống trải và bồn chồn len lỏi vào từng ngóc ngách. Căn nhà cổ số 47 vẫn im lìm, nhưng trong không gian tĩnh lặng ấy, Minh có cảm giác như có điều gì đó đang quan sát mình.

Nhưng lần này, không chỉ là bóng tối. Minh nghe thấy tiếng kẽo kẹt rất nhẹ từ tầng gác, nơi anh chưa từng dám bước vào. Cánh cửa gỗ bị niêm phong, những tấm ván cũ được đinh chặt kỹ lưỡng, nhưng như có bàn tay vô hình kéo lê từng đinh, khe cửa rung lên như nhịp thở nặng nề. Anh đứng dậy, từng bước tiến về cầu thang gác, tim đập mạnh đến mức cảm giác từng nhịp máu dồn lên tai.

Cánh cửa cũ nặng trịch, màu sơn bong tróc như muốn kể câu chuyện của nhiều thập kỷ. Minh chạm tay vào bề mặt lạnh lẽo, hơi ẩm từ mưa len lỏi qua các khe nứt, mùi mốc của gỗ mục trộn lẫn mùi đất ẩm khiến anh rùng mình. Một luồng gió lạ tràn ra từ khe cửa, mang theo mùi thuốc lá khét lẹt và hương nước hoa nhạt phai. Anh hít sâu, cố giữ bình tĩnh.

“Chỉ là gió thôi… chỉ là gió…” Minh tự nhủ, nhưng tiếng gió hòa cùng tiếng kẽo kẹt khiến cơn lạnh chạy dọc sống lưng anh. Rồi bất chợt, một tiếng cười khẽ vang lên từ phía căn gác, như tiếng trẻ con lẫn vào tiếng mưa. Minh giật mình, lùi lại vài bước, mắt mở to trong bóng tối. Không còn nghi ngờ gì nữa, giọng nói ấy quen thuộc một cách kì lạ — giọng của cô gái trong bức ảnh, Lan Chi.

Một nhát chớp sáng từ ngoài cửa sổ chiếu lên, và Minh thấy rõ hơn: cửa căn gác rung lên, khe hở giữa các tấm ván mở ra, như muốn thở, như muốn tiết lộ điều gì đó bị chôn giấu lâu năm. Minh không còn kiềm chế được tò mò và nỗi sợ, anh nhấc tay đẩy cửa. Ván gỗ kêu răng rắc, rồi bật ra, hé lộ một không gian tối đen, chỉ lác đác ánh sáng từ đèn hành lang lọt vào.

Bên trong căn gác, mọi thứ phủ đầy bụi, mạng nhện giăng kín các góc. Nhưng điều khiến Minh nghẹn thở là giữa căn phòng có một chiếc bàn nhỏ, trên đó là cuốn nhật ký cũ cháy sém một góc — đúng là cuốn anh từng tìm thấy hôm trước. Và ngay trước bàn, một chiếc ghế nhỏ quay lưng lại, như vừa có ai ngồi đó.

Minh tiến gần hơn, từng bước nặng nề, tay run rẩy chạm vào cuốn nhật ký. Ngay khi anh mở trang đầu, một luồng gió mạnh vù qua, cánh cửa căn gác khép lại “bịch” một tiếng, để lại Minh đứng lặng giữa bóng tối, nghe rõ tiếng thở của chính mình hòa với âm thanh mưa ngoài trời. Và từ phía bóng tối, một giọng nói vang lên, khẽ khàng nhưng sắc lạnh:

“Anh… đã đến rồi….”

Minh không dám nhìn xung quanh, tim đập dồn dập. Một luồng cảm giác kỳ quái len vào cơ thể, như thể căn gác này không chỉ là không gian vật lý, mà là nơi ký ức, u uất và oán khí đang chờ đợi anh. Lan Chi, hay hồn ma của cô, đang chờ, và anh biết một điều: khi cánh cửa này mở ra, không gì có thể trở lại như xưa nữa.

Anh đứng đó, giữa mùi bụi, mùi mốc và tiếng mưa rơi, nghe tiếng cửa kêu như đang thở, và lần đầu tiên cảm nhận rõ rệt rằng căn gác niêm phong đã thức giấc, và nó muốn kể câu chuyện của chính mình — một câu chuyện đầy máu, oán hận và những bí mật chưa từng được hé lộ.

Minh lùi một bước, hít sâu, rồi bước tiếp vào bóng tối. Và khi anh vừa đặt chân vào căn gác, cơn gió thổi qua, mang theo tiếng gọi của Lan Chi:

“Anh… về với em đi…”


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×