ngôi nhà số 47

Chương 9: Linh Hồn Của Kẻ Phản Bội


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Khói súng tan chậm trong không khí. Khi ánh chớp cuối cùng vụt tắt, trước mắt Minh và Chi Lan chỉ còn lại khoảng sân ướt sũng, mùi khét sắt và âm vang của tiếng cười vừa biến mất.

Minh bước ra hiên, lòng bàn tay run lên. Viên đạn không thật — nó chỉ vang như một âm vọng của quá khứ, nhưng cảm giác lạnh toát vẫn bám vào xương.

Chi Lan khẽ nói:

“Hắn không phải người… đúng không?”

Minh gật, mắt vẫn nhìn khoảng trống đen đặc ngoài sân.

“Không. Hắn là linh hồn chưa siêu thoát. Nhưng thứ hắn mang theo… là oán hận.”

Cơn gió lạnh thổi qua, làm tấm rèm cửa bay phần phật. Trong giây lát, Minh thấy trên vách tường hiện lên hình bóng người lính — khuôn mặt cháy sém, nhưng đôi mắt ẩn chứa thứ gì đó không chỉ là thù hận, mà còn đau đớn.

Anh khẽ nói, như nói với chính mình:

“Có khi nào… hắn cũng là nạn nhân?”

Chi Lan nhìn anh, ngỡ ngàng.

“Anh nói gì vậy? Chính hắn đã giết em… giết chúng ta.”

Minh im lặng. Anh nhớ lại giấc mơ đêm qua — ánh mắt Đặng Lộc khi bóp cò. Trong tích tắc, anh thấy không phải hận thù, mà là sự tuyệt vọng.

Họ tìm đến thư viện cũ của thành phố. Bà quản thư già run run lật hồ sơ, tìm ra một bài báo từ năm 1965:

“Sĩ quan Đặng Lộc tử vong trong vụ cháy nhà số 12 Trần Phú. Nguyên nhân: nổ đèn dầu khi cố cứu người trong đám cháy. Không tìm thấy thi thể cô dâu, nghi bị tro than vùi lấp.”

Chi Lan tái mặt: “Cứu người ư? Không thể nào…”

Minh siết chặt tờ báo.

“Câu chuyện chúng ta nhớ… có khi đã bị bóp méo bởi oán khí.”

Anh mở chiếc máy ảnh cũ, lấy ra cuộn phim chưa rửa — thứ anh tìm được trong hộc tủ từ ngày đầu dọn nhà.

Trong ánh sáng yếu, tấm phim hiện lên mờ ảo: ba người – Minh, Lan Chi, và Đặng Lộc. Cả ba đang cười, tay cầm ly rượu, trong lễ đính hôn.

Chi Lan lùi lại, tay run.

“Chúng ta… từng là bạn?”

Minh gật, giọng nghẹn:

“Lộc từng là người anh em thân thiết. Chính anh ấy giới thiệu chúng ta với nhau.”

Không gian trở nên đặc quánh. Bức tường trong phòng thư viện rạn ra một vệt nhỏ, gió lạnh tràn vào.

Một giọng nói vọng ra từ khe nứt ấy — trầm, khàn, và đầy buồn bã:

“Ta… không cố giết các người… Ta chỉ muốn ngăn em ấy khỏi ngọn lửa…”

Tiếng nói ấy như vỡ ra trong gió.

Minh lao tới, hét lên:

“Lộc! Nếu anh còn ở đây, hãy nói rõ! Chuyện năm ấy là gì?”

Bóng người lính xuất hiện ngay giữa phòng. Căn phòng mờ đi, ánh đèn nhấp nháy. Khuôn mặt hắn nửa cháy nửa người, nhưng ánh mắt lại trong veo lạ thường.

“Tao yêu cô ấy… nhưng cô ấy chọn mày. Đêm đó, tao say… đèn đổ, lửa bốc. Tao cố kéo hai người ra, nhưng… quá muộn. Rồi lửa nuốt tất cả. Khi tỉnh lại, tao đã ở giữa tro tàn…”

Chi Lan rơi nước mắt.

“Vậy tại sao anh lại trở lại? Tại sao ám chúng tôi?”

Đặng Lộc cúi đầu.

“Vì tao không chịu nổi khi thấy hai người lại gặp nhau… kiếp này. Tao tưởng nếu ngăn được, tao sẽ được yên. Nhưng càng làm, tao càng đau…”

Ngọn lửa mờ xuất hiện quanh thân hắn. Minh tiến lại, đặt tay lên ngực mình.

“Lộc, nếu có lỗi… cả ba chúng ta đều gánh. Hãy để mọi thứ dừng lại. Hãy đi đi.”

Đặng Lộc nhìn họ lần cuối, đôi mắt đượm nước.

“Cảm ơn… vì đã nhớ.”

Ngọn lửa bùng lên, lần này không có tiếng gào. Chỉ có mùi khói nhẹ và một làn gió ấm lướt qua.

Trên nền đất, còn lại tấm thẻ bài quân đội, khắc hai chữ mờ: Đ.Lộc.

Chi Lan ôm lấy Minh, thì thầm:

“Anh à… có lẽ kiếp trước chúng ta chỉ là một khúc sai. Nhưng kiếp này… ta có thể tha thứ.”

Minh gật, nhìn ngọn đèn vàng run rẩy.

Phía ngoài, bình minh bắt đầu hé sáng — lần đầu tiên, ánh sáng không còn khiến căn nhà run rẩy.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×