Khói. Mùi khói khét lẹt xộc vào mũi khiến Minh bật ho sặc sụa. Anh mở choàng mắt, thấy mình đang nằm trên nền gạch nứt nẻ, xung quanh là ánh sáng đỏ rực. Tường gỗ cháy lách tách, trần nhà sụp xuống từng mảng.
Không phải căn nhà anh đang thuê. Đây là một ngôi nhà khác, cổ kính, mang kiến trúc xưa. Anh ngẩng nhìn tấm gương bên cạnh — người trong gương không phải anh. Là người đàn ông của năm 1965, mặc áo sơ mi trắng, mái tóc chải ngược, đôi mắt tràn hoảng loạn.
Giọng ai đó gọi từ xa, nghẹn trong khói:
“Minh ơi! Cứu em!”
Anh bật dậy, chạy theo âm thanh đó. Hành lang hẹp, lửa nuốt dần từng bức tường. Trên sàn, những tấm ảnh cháy sém rải khắp nơi. Mỗi tấm đều in hình anh và Lan Chi, cô gái trong bức ảnh cũ.
Cô đang ở cuối hành lang, cố mở cánh cửa đã bị chặn bởi đống xà gỗ.
Minh lao tới, cố kéo, nhưng gỗ quá nặng.
“Em ra đi! Anh sẽ theo sau!” – anh hét, giọng lẫn trong tiếng nổ.
Lan Chi quay lại, mặt đầy khói bụi, đôi mắt ướt nhòa.
“Anh hứa rồi, không bao giờ bỏ em.”
Khói dày đặc, không còn thấy gì ngoài ánh lửa hắt lên gương mặt cô. Anh cố dùng vai húc, nhưng lúc đó trần nhà sụp xuống. Một thanh xà rơi trúng vai, lửa bén vào áo. Anh gào lên trong đau đớn.
Cô lao lại, dùng khăn ướt đập vào lửa, nhưng ngọn lửa lan nhanh.
Minh đẩy cô ra: “Chạy đi, Chi!”
Cô lắc đầu, nước mắt hòa với tro bụi: “Nếu anh chết, em cũng chết!”
Một tiếng nổ lớn. Ngọn lửa cuốn cả hai. Trong khoảnh khắc, anh thấy bàn tay cô chìa ra, cố nắm lấy anh. Nhưng sàn nhà sụp xuống, cô rơi vào biển lửa, còn anh bị hất văng ra ngoài cửa sổ.
Cả bầu trời đêm nhuốm đỏ. Tiếng người la hét, tiếng mái ngói đổ sập.
Anh lết ra sân, nhìn ngôi nhà chìm trong lửa. Bên trong, tiếng cô vẫn vọng ra:
“Anh… đừng bỏ em…”
Ngọn lửa hừng hực nuốt hết. Anh bò đến, nhưng một bàn tay kéo lại — là ông chủ nhà, mặt tái nhợt:
“Không được vào! Cô ấy… không còn đâu!”
Minh gào lên, nhưng khói che kín tất cả. Cô gái ấy biến mất trong ánh lửa, chỉ còn một tấm ảnh cháy dở trôi đến chân anh.
Anh cầm lấy, siết chặt trong tay, cảm giác như tim mình cũng cháy theo.
Minh choàng tỉnh. Mồ hôi đầm đìa. Anh đang nằm trên sàn nhà cổ, giữa đêm. Mùi tro còn vương trong không khí, cổ họng khô rát.
Trên tay anh, vẫn là tấm ảnh cháy sém – y hệt tấm anh thấy trong giấc mơ.
Ánh trăng xuyên qua khe cửa, chiếu vào tường. Bóng của anh đổ dài, run rẩy.
Nhưng phía sau bóng anh… còn một cái bóng khác – mái tóc dài, đang cúi xuống sát vai.
Giọng nói thì thầm ngay bên tai:
“Giờ anh đã nhớ… đêm đó ai bỏ ai chưa?”
Hơi lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Anh đứng phắt dậy, nhìn quanh – không có ai, chỉ có cửa sổ hé mở, rèm lay nhẹ như có người vừa rời đi.
Ngoài hiên, một ngọn lửa nhỏ bỗng bùng lên từ đâu đó, cháy sáng giữa màn đêm rồi tắt phụt.
Trong tro, hiện ra dòng chữ mờ ảo:
“Ngọn lửa chưa tàn, nợ chưa dứt.”
Minh lùi lại, tim đập loạn.
Lần đầu tiên, anh hiểu rằng mình không chỉ bị ám – mà đang bị kéo trở lại để trả hết tất cả.