Sáng hôm sau, học viện âm nhạc Thượng Hải tràn ngập ánh sáng dịu dàng của mùa thu. Những hàng cây trước sân thắp lên màu vàng cam ấm áp, những cánh hoa đào còn sót lại rơi nhẹ trên lối đi. Lạc Tinh Vy đứng trước cánh cửa phòng luyện tập, tay siết chặt dây đeo túi, lòng vừa hồi hộp vừa căng thẳng. Hôm nay là ngày cô và nhóm B phải biểu diễn thử trên sân khấu học viện – buổi biểu diễn đầu tiên trước sự chứng kiến của toàn bộ học viên, giảng viên, và thậm chí là ban giám khảo khách mời.
Tinh Vy hít một hơi thật sâu, cố trấn tĩnh. “Mình đã luyện tập cả ngày hôm qua… mình có thể làm được,” cô tự nhủ. Nhưng khi ánh mắt vô tình chạm đến Triệu Hạo – đang đứng nghiêm ở góc phòng, dáng vẻ hoàn hảo như bức tượng – tim cô lại đập nhanh hơn. Ánh mắt lạnh lùng ấy dường như đọc thấu mọi suy nghĩ của cô, và một luồng áp lực vô hình ập tới, khiến cô muốn chùn bước.
Nhóm B tập trung lại, bàn bạc lần cuối về tiết mục. Tiếng cười, tiếng tranh luận nhỏ vang lên, xen lẫn tiếng đàn piano và gõ nhịp của trống. Tinh Vy cảm thấy một sự căng thẳng ngầm lan tỏa trong không khí.
“Nhớ nhé, hôm nay phải biểu diễn hoàn hảo. Không có sai sót nào,” Triệu Hạo nói, giọng điềm tĩnh nhưng sắc bén, khiến mọi người đều im bặt.
Tinh Vy cảm thấy tim mình như nhói lên. “Anh… sao lúc nào cũng nghiêm khắc thế?” cô thầm nghĩ, đồng thời cố nén sự bối rối.
Buổi biểu diễn bắt đầu trong hội trường rộng lớn. Học sinh từ tất cả các lớp ngồi kín các hàng ghế, ánh mắt dồn vào sân khấu. Những ánh đèn rọi từ trần chiếu xuống, tạo thành những vệt sáng lung linh, làm mọi thứ trở nên huyền ảo.
Nhóm B bước lên sân khấu. Lạc Tinh Vy hít một hơi thật sâu, đặt tay lên đàn piano. Cô cố gắng nhớ từng nốt nhạc, từng nhịp điệu đã luyện tập suốt nhiều ngày qua.
Ngay từ những nốt đầu tiên, mọi chuyện không diễn ra như kế hoạch. Một bạn trong nhóm bị rung tay, nhịp trống sai một nhịp. Âm thanh hòa quyện trở nên lạc nhịp.
“Dừng lại!” Triệu Hạo đứng cạnh, ánh mắt sắc như dao, giọng lạnh lùng vang lên: “Tinh Vy, nhịp điệu sai. Để trống kéo nhịp lại. Còn cậu, chú ý phím đàn!”
Tinh Vy đỏ mặt, cúi xuống, cố sửa. Nhưng càng sửa càng rối. Cảm giác như cả sân khấu và ánh mắt của Triệu Hạo đang ép cô, tim cô đập nhanh đến mức muốn nhảy ra ngoài.
Một vài bạn khác trong nhóm bắt đầu tỏ thái độ: “Cô ấy làm sao thế? Lỡ hỏng tiết mục thì sao?”
Tinh Vy cảm thấy muốn khóc, nhưng cô nuốt nước mắt, tay run run đánh tiếp những nốt nhạc. Mỗi lần ánh mắt Triệu Hạo rơi vào cô, cô vừa bực vừa… tò mò, một cảm giác kỳ lạ mà cô chưa từng trải qua.
Buổi biểu diễn tạm dừng giữa chừng để chỉnh sửa. Triệu Hạo bước tới gần cô, giọng thấp nhưng đủ để cô nghe rõ:
“Cậu không được lo lắng. Nghe này, nhấn nhịp ở đây, nhẹ nhàng hơn, đừng cố gắng gồng mình quá. Nghe chưa?”
Tinh Vy hơi sững sờ, mắt mở to. “Anh… anh đang giúp em sao?”
Triệu Hạo chỉ gật nhẹ, rồi quay đi, vẫn giữ vẻ lạnh lùng. Tinh Vy cảm thấy tim mình nhói lên – vừa ngọt ngào vừa ngược tâm. Cô tự hỏi: sao một người lạnh lùng đến vậy lại quan tâm một cách kín đáo như thế?
Khi biểu diễn tiếp tục, nhóm B bắt đầu dần ổn định. Tinh Vy cố gắng tập trung vào đàn piano, phối hợp với trống, nhịp điệu dần đồng bộ. Triệu Hạo đứng bên cạnh, thỉnh thoảng chỉnh sửa vài chi tiết nhỏ nhưng không nói lời nào. Mỗi lần anh đưa ánh mắt xuống, cô cảm thấy tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, vừa hồi hộp vừa hứng thú.
Nhưng drama không dừng ở đó. Một bạn khác trong nhóm bỗng dưng quên nhịp, khiến cả nhóm bị lúng túng. Triệu Hạo bước tới, nắm tay bạn ấy chỉnh lại tư thế, ánh mắt lạnh nhưng hành động lại cực kỳ chuyên nghiệp, khiến mọi người yên tâm. Tinh Vy nhìn, không khỏi ngạc nhiên: người lạnh lùng ấy thực sự quan tâm, chỉ là không nói ra bằng lời.
Khi tiết mục kết thúc, khán giả vỗ tay rào rào. Mọi người trong nhóm thở phào nhẹ nhõm. Tinh Vy cúi xuống, tay vẫn còn run, mặt đỏ bừng. Triệu Hạo nhìn cô, ánh mắt không còn quá nghiêm nghị, nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng.
“Được. Cậu có tiến bộ,” anh nói, giọng điềm tĩnh nhưng khiến cô cảm thấy như nghe được lời khen quý giá nhất.
Tinh Vy muốn mỉm cười, nhưng mặt vẫn nóng bừng. Cô thầm nghĩ: Người lạnh lùng ấy… sao lại khiến tim mình rung động đến vậy?
Sau buổi biểu diễn, nhóm B được phân về phòng luyện tập để rút kinh nghiệm. Trong lúc mọi người đang tranh luận, Triệu Hạo bước đến bên Tinh Vy.
“Cậu đã cố gắng. Nhưng cần luyện tập nhiều hơn. Ngày mai, cậu thử phối hợp với trống và nhạc cụ khác trước khi biểu diễn,” anh nói.
Tinh Vy đỏ mặt, gật đầu: “V… vâng, em sẽ cố gắng.”
Anh quay đi, để lại cô đứng đó, trái tim vừa hồi hộp vừa ngọt ngào. Cô thầm nhủ: Mình sẽ luyện tập chăm chỉ. Mình phải làm anh ấy thấy mình không phải kẻ yếu đuối.
Buổi tối, khi trở về phòng ký túc xá, Tinh Vy ngồi bên cửa sổ, tay vẫn cầm cây đàn nhỏ. Cô lẩm nhẩm những nốt nhạc vừa biểu diễn, nhớ lại từng khoảnh khắc trên sân khấu: ánh mắt Triệu Hạo, sự chăm sóc âm thầm, những va chạm nhỏ nhưng đáng nhớ.
Một cô bạn cùng phòng nhìn cô cười: “Tinh Vy, cậu không bị ngất chứ? Nhìn mặt tái mét như vậy.”
“Không… em chỉ mệt thôi,” cô trả lời, nhưng nụ cười vẫn nhẹ nhàng.
Tinh Vy thầm nghĩ: Ngày đầu tiên biểu diễn đã xong. Nhưng ngày mai, mình sẽ còn phải đối mặt với anh ta nhiều hơn. Anh ta… lạnh lùng nhưng sao lại khiến tim mình rung động đến vậy?
Cô đặt cây đàn xuống, ngắm ánh đèn vàng dịu dàng ngoài cửa sổ. Không khí yên bình, nhưng trái tim cô vẫn nhộn nhạo, sẵn sàng cho những thử thách, drama, và… những khoảnh khắc ngọt ngược tiếp theo với Triệu Hạo.