ngôi sao của em

Chương 4: Luyện tập căng thẳng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, ánh nắng mùa thu nhẹ nhàng chiếu qua cửa sổ phòng luyện tập, nhưng không gian bên trong đầy căng thẳng. Lạc Tinh Vy bước vào phòng, cảm giác vừa hồi hộp vừa lo lắng. Hôm qua là buổi biểu diễn đầu tiên – một ngày căng thẳng nhưng cũng là ngày cô nhận ra sự quan tâm âm thầm của Triệu Hạo. Hình ảnh anh đứng trên sân khấu, chỉnh sửa từng chi tiết nhỏ cho cô vẫn in đậm trong tâm trí.

Tinh Vy tự nhủ: Hôm nay phải luyện tập thật tốt, không để anh thấy mình yếu kém nữa. Cô hít một hơi thật sâu, đặt cây đàn lên bàn, chuẩn bị tinh thần cho buổi luyện tập dài gần bốn giờ đồng hồ.

Khi cô bước vào phòng luyện tập, nhóm B đã tập trung đầy đủ. Một vài bạn trong nhóm vẫn còn bồn chồn sau buổi biểu diễn hôm qua. Triệu Hạo đứng ở góc phòng, dáng người thẳng, ánh mắt lạnh lùng nhưng tinh tế, quan sát từng động tác của nhóm.

“Bắt đầu thôi. Hôm nay, cậu phải luyện tập nghiêm túc, không được mắc sai lầm,” Triệu Hạo nói, giọng điềm tĩnh nhưng khiến cả nhóm cảm thấy áp lực vô hình.

Tinh Vy ngồi xuống đàn, tay run run khi đặt lên phím. Cô biết hôm nay sẽ là buổi thử thách thật sự, không còn cơ hội sửa sai như lần trước.

Nhóm bắt đầu luyện tập. Ngay từ những nốt nhạc đầu tiên, tension lại xuất hiện. Một bạn chơi trống đánh nhầm nhịp, khiến cả nhóm lúng túng. Tinh Vy cố gắng bù đắp bằng đàn piano, nhưng tim cô đập nhanh, tay run, âm thanh vẫn chưa hòa hợp hoàn toàn.

“Dừng lại!” Triệu Hạo bước tới, giọng lạnh lùng vang lên, dường như mỗi chữ đều nặng trĩu. “Tinh Vy, nhịp điệu vẫn sai. Trống bị lệch, piano không khớp. Cả nhóm cần tập trung lại.”

Tinh Vy đỏ mặt, cảm giác vừa xấu hổ vừa căng thẳng. Cô muốn giải thích, nhưng lời nói nghẹn lại trong cổ họng. Anh ta… sao lúc nào cũng nghiêm khắc thế này? Nhưng sao mình lại muốn làm tốt để được anh ấy nhìn nhận?

Nhóm luyện tập thêm nửa giờ, các va chạm liên tục xảy ra. Một bạn nữ trong nhóm cãi nhau với Tinh Vy vì nhịp đánh không khớp. “Cậu có biết mình làm hỏng tiết mục không?” cô ấy nói, ánh mắt khó chịu.

Tinh Vy cúi đầu, cố gắng nhịn cơn bực bội: “Mình đang cố, xin lỗi…”

Triệu Hạo bước tới, đặt tay lên vai cô bạn kia: “Im đi. Chỉ tập trung vào công việc thôi.” Giọng anh điềm tĩnh, nhưng ánh mắt sắc như dao. Cô bạn kia im bặt, vẻ mặt vừa bất ngờ vừa phục.

Tinh Vy thầm nghĩ: Người lạnh lùng ấy… sao lúc nào cũng khiến mọi người phải nghe lời? Nhưng sao hành động lại vừa nghiêm khắc vừa bảo vệ mình?

Sau vài giờ luyện tập căng thẳng, nhóm được nghỉ giải lao. Mồ hôi ướt đẫm trán, tim đập nhanh, Tinh Vy bước ra ngoài sân nhỏ bên cạnh phòng luyện tập. Ánh nắng chiều chiếu lên mái tóc dài của cô, tạo thành những sợi sáng rực rỡ. Cô hít một hơi thật sâu, cố trấn tĩnh tinh thần.

Nhưng ngay lúc đó, Triệu Hạo xuất hiện, tay vẫn cầm bản nhạc: “Cậu nghỉ một chút thôi. Mình muốn nói vài điều.”

Tinh Vy ngẩng lên, mắt mở to: “Anh… anh muốn nói gì ạ?”

Triệu Hạo không đáp, chỉ đưa bản nhạc cho cô, rồi nhẹ nhàng chỉ từng nốt sai: “Chỗ này nhấn mạnh hơn, chỗ này nhẹ nhàng hơn. Nhớ giữ nhịp đều, đừng căng thẳng quá.”

Tinh Vy đỏ mặt, cúi xuống: “V… vâng, em sẽ cố.”

Anh quay đi, nhưng cô cảm nhận được một luồng ấm áp kỳ lạ lan tỏa trong lòng. Sao một người lạnh lùng đến vậy lại quan tâm mình theo cách này?

Buổi luyện tập tiếp tục, nhưng lần này Tinh Vy tập trung hơn hẳn. Cô cố gắng phối hợp nhịp điệu với trống, âm thanh dần hòa hợp. Triệu Hạo đứng cạnh, không nói nhiều, chỉ thỉnh thoảng chỉnh một chi tiết nhỏ, nhưng ánh mắt dõi theo từng cử chỉ của cô.

Một khoảnh khắc đặc biệt xảy ra: khi Tinh Vy đánh nhầm một nốt, tay Triệu Hạo chạm nhẹ vào cô để chỉnh lại, ánh mắt anh vô tình va vào ánh mắt cô. Cả hai đều sững lại, tim đập nhanh, không ai nói gì. Cảm giác vừa ngượng vừa hồi hộp lan tỏa.

Tinh Vy thầm nhủ: Anh ta… sao lúc nào cũng khiến tim mình loạn nhịp? Nhưng sao mình lại muốn gần anh ta hơn?

Cuối buổi luyện tập, Triệu Hạo tập trung nhóm lại:

“Nhóm có tiến bộ. Nhưng nếu không luyện tập nghiêm túc, buổi biểu diễn chính thức sẽ thất bại. Nhớ kỹ, không ai được lơ là.”

Tinh Vy cúi đầu, tim vẫn còn đập mạnh. Cô biết hôm nay đã tiến bộ, nhưng áp lực vẫn nặng nề. Cảm giác vừa căng thẳng vừa hứng khởi tràn ngập trong cô.

Khi cả nhóm rời phòng luyện tập, Tinh Vy theo sau Triệu Hạo ra sân. Cô thầm quan sát: ánh mắt anh vẫn lạnh, nhưng bước đi chắc chắn, dường như luôn giữ nhịp cho mọi người. Cô cảm thấy một luồng cảm xúc kỳ lạ – vừa sợ hãi, vừa ngưỡng mộ, vừa rung động.

Buổi tối, tại phòng ký túc xá, Tinh Vy ngồi bên cửa sổ, tay vẫn cầm cây đàn nhỏ. Cô nhẩm lại từng nốt nhạc, từng lời chỉnh sửa của Triệu Hạo, và tự hỏi: Ngày mai… buổi biểu diễn chính thức sẽ thế nào? Anh ấy sẽ nhìn mình ra sao?

Một cô bạn cùng phòng nhìn cô cười: “Tinh Vy, cậu ổn chứ? Nhìn mặt tái mét kìa.”

“Ừ… mình ổn mà,” cô trả lời, nhưng nụ cười không giấu nổi sự lo lắng.

Tinh Vy đặt cây đàn xuống, nhìn ra ánh đèn vàng lung linh ngoài cửa sổ. Cô biết hành trình tại học viện âm nhạc Thượng Hải vừa mới bắt đầu, cùng với Triệu Hạo – người lạnh lùng nhưng kỳ lạ, người khiến trái tim cô vừa bối rối vừa hứng khởi.

Ngày hôm nay đã qua. Nhưng ngày mai… sẽ là thử thách lớn hơn. Và anh ấy… chắc chắn sẽ lại xuất hiện.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×