ngôi sao của em

Chương 5: Buổi lễ khai giảng và khoảnh khắc gần gũi đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm ấy, học viện âm nhạc Thượng Hải rực rỡ trong ánh nắng thu. Lối vào sân trường được trang trí bằng những dải lụa đỏ, cờ hoa, và hàng trăm chiếc đèn lồng nhỏ treo dọc hai bên. Tiếng nhạc nền nhẹ nhàng vang lên khắp khuôn viên, hòa lẫn với tiếng cười nói rộn rã của học sinh. Không khí vừa trang nghiêm vừa tưng bừng, khiến bất cứ ai đặt chân vào cũng cảm thấy vừa hồi hộp vừa hứng khởi.

Lạc Tinh Vy bước qua cổng, chiếc váy đồng phục dài nhẹ nhàng bay trong gió. Cô thở hắt ra, tay siết chặt dây đeo túi. Hôm nay không chỉ là lễ khai giảng – mà còn là cơ hội để nhóm B biểu diễn lần đầu tiên trước toàn học viện. Cảm giác vừa hồi hộp vừa lo lắng khiến tim cô đập nhanh.

Tinh Vy không khỏi nhìn quanh. Nơi sân khấu chính, những dải ruy băng đỏ bay nhẹ theo gió, ánh sáng rực rỡ chiếu lên hàng ghế dành cho học sinh, giáo viên và khách mời. Từng chi tiết đều được chuẩn bị hoàn hảo, tạo cảm giác vừa sang trọng vừa ấm áp.

Triệu Hạo xuất hiện từ phía cánh gà, dáng người cao lớn, bước đi thẳng tắp, ánh mắt lạnh lùng nhưng sắc bén. Cô không biết vì sao tim mình lại loạn nhịp mỗi khi nhìn thấy anh. Anh đứng quan sát nhóm B luyện tập lần cuối, không nói gì, nhưng từng ánh mắt dõi theo, từng động tác chỉnh sửa đều khiến Tinh Vy cảm thấy vừa áp lực vừa tò mò.

“Tinh Vy, hôm nay cậu phải tập trung hết sức,” Triệu Hạo nói, giọng điềm tĩnh nhưng khiến cô rùng mình. “Nếu mắc lỗi, sẽ không chỉ làm mình thất vọng mà cả nhóm cũng bị ảnh hưởng.”

Cô cúi đầu, cố gắng giấu sự bối rối. “V… vâng, em sẽ cố gắng.”

Anh gật nhẹ, quay đi, để lại cô đứng đó, tim vẫn đập nhanh như thể vừa trải qua một trận chiến.

Buổi lễ khai giảng bắt đầu với màn chào cờ, tiếng nhạc trống vang dội khắp sân khấu. Giảng viên đứng trên bục, đọc diễn văn, chúc mừng các tân sinh viên. Tinh Vy đứng giữa nhóm B, ánh mắt dõi theo Triệu Hạo – người luôn giữ dáng vẻ lạnh lùng nhưng tràn đầy quyền lực, khiến cô cảm thấy vừa sợ vừa ngưỡng mộ.

Khi phần lễ kết thúc, nhóm B bước lên sân khấu. Tinh Vy cúi đầu, tay siết chặt dây đeo túi, cố nhắc nhở bản thân: Mình phải làm tốt. Anh ấy đang nhìn mình.

Triệu Hạo đứng bên cánh gà, ánh mắt dõi theo từng bước đi, từng nhịp đàn của cô. Khi cô đánh sai một nốt, tay run nhẹ, anh khẽ nghiêng đầu, ánh mắt vừa sắc bén vừa… dường như lo lắng. Tinh Vy cảm nhận luồng cảm giác kỳ lạ – vừa ngược vừa ngọt – khiến tim cô nhói lên.

Nhóm B bắt đầu biểu diễn. Âm nhạc vang lên, trống nhịp cùng piano, vũ đạo nhẹ nhàng nhưng đồng bộ. Nhưng rồi một tình huống bất ngờ xảy ra: bạn chơi trống bị hụt nhịp, khiến cả nhóm lúng túng.

Triệu Hạo lập tức bước lên cánh gà, giọng trầm nhưng vang: “Tinh Vy, chú ý nhịp, hòa hợp với trống!”

Tinh Vy đỏ mặt, cố gắng điều chỉnh tay trên phím đàn. Khi ánh mắt cô chạm vào Triệu Hạo, anh liếc qua, chỉ gật nhẹ, không nói gì. Cảm giác vừa bực vừa rung động lan tỏa trong lòng cô.

Những nốt nhạc tiếp tục vang lên, âm thanh dần hòa hợp. Cả nhóm phối hợp nhịp nhàng hơn, từng bước vũ đạo trở nên chính xác. Tinh Vy nhận ra mình đã tiến bộ, nhịp tim vẫn đập nhanh, nhưng ánh mắt Triệu Hạo khiến cô cảm thấy hứng khởi hơn bất cứ khi nào.

Khi tiết mục kết thúc, tiếng vỗ tay vang dội khắp hội trường. Tinh Vy thở phào nhẹ nhõm, tay vẫn còn run. Triệu Hạo bước ra, nhìn cô bằng ánh mắt vừa lạnh lùng vừa tinh tế:

“Được. Cậu đã làm tốt hơn hôm qua. Nhưng còn có thể hoàn thiện hơn nữa. Nhớ tập trung luyện tập mỗi ngày,” anh nói, giọng điềm tĩnh nhưng lời nói như một lời khen quý giá.

Tinh Vy đỏ mặt, cúi đầu. Trong lòng dâng lên cảm giác vừa tự hào vừa xấu hổ. Anh ấy… khen mình. Nhưng sao vẫn giữ vẻ lạnh lùng đến vậy?

Sau khi lễ kết thúc, nhóm B được phân công luyện tập thêm. Triệu Hạo đi cạnh Tinh Vy, chỉ dẫn cô cách phối hợp nhịp nhàng với trống, nhạc cụ khác. Khoảnh khắc anh đặt tay lên phím đàn của cô để chỉnh nốt, ánh mắt chạm vào ánh mắt cô, khiến tim cô nhói lên, vừa ngại ngùng vừa hồi hộp.

Tinh Vy thầm nghĩ: Người lạnh lùng ấy… sao lúc nào cũng khiến tim mình rung động? Nhưng sao mình lại muốn gần anh ấy hơn?

Buổi chiều, sân trường tổ chức lễ hội hoa đào nhỏ, kết hợp âm nhạc và múa truyền thống. Tinh Vy và Triệu Hạo được xếp cùng nhau trong một phân đoạn biểu diễn đôi. Khi cả hai đứng sát bên nhau, ánh mắt anh không rời cô nửa giây.

Trong lúc luyện tập, chân cô vô tình vấp vào vạt váy, suýt ngã. Triệu Hạo nhanh tay đỡ lấy, tay chạm vào tay cô. Khoảnh khắc ấy kéo dài chỉ vài giây, nhưng khiến cả hai đều đỏ mặt.

“Cẩn thận,” anh nói, giọng trầm thấp, vẫn giữ vẻ nghiêm nghị nhưng ánh mắt có chút ấm áp.

Tinh Vy cúi đầu, tim đập nhanh, bối rối. Cô lẩm nhẩm trong lòng: Anh ấy… quan tâm mình theo cách này… mình… mình không biết phải làm sao.

Buổi tối, ký túc xá tràn ngập ánh đèn vàng dịu dàng. Tinh Vy ngồi bên cửa sổ, tay cầm cây đàn nhỏ, ánh mắt xa xăm. Cô nhớ lại từng khoảnh khắc trên sân khấu, từng ánh mắt, từng cử chỉ của Triệu Hạo.

Một cô bạn cùng phòng nhìn cô cười: “Tinh Vy, cậu đang nghĩ gì mà nhìn xa xăm vậy?”

“Không… chỉ là mệt một chút,” cô đáp, nhưng nụ cười lộ vẻ bối rối.

Cô đặt cây đàn xuống, nhìn ra ánh đèn lung linh ngoài cửa sổ. Trong lòng vừa hạnh phúc, vừa hồi hộp. Ngày hôm nay đã qua, nhưng mối quan hệ với anh ấy… mới chỉ bắt đầu. Ngày mai, luyện tập còn căng thẳng hơn. Và anh ấy… chắc chắn sẽ lại xuất hiện, khiến trái tim mình loạn nhịp.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×