Buổi sáng hôm sau, trường trung học Thành Đô rộn ràng hơn bao giờ hết. Tin tức về việc Lạc Tinh Vy được chọn làm thí sinh chính tham gia cuộc thi âm nhạc của thành phố đã lan khắp trường. Những lời bàn tán nhỏ, những ánh mắt tò mò, và cả sự ngưỡng mộ khiến Tinh Vy vừa hạnh phúc vừa bối rối.
Tinh Vy bước vào lớp, Hạ Linh đã ngồi chờ từ trước. “Tinh Vy, nghe nói cậu là một trong những thí sinh được chọn? Wow, ngôi sao chính thức luôn rồi!”
Tinh Vy mỉm cười ngượng ngùng. “Ừ… cũng chỉ là… một cơ hội thôi mà.”
Hạ Linh nheo mắt: “Cơ hội mà cậu nắm chắc thì đúng là cơ hội vàng! Nhưng cậu có biết không? Nguyên Hạo sẽ là mentor trực tiếp của cậu trong buổi thử giọng sắp tới.”
Tinh Vy hít một hơi sâu, tim đập nhanh. “Vâng… mình biết rồi…”
Buổi thử giọng chính thức diễn ra vào chiều cùng ngày, trong hội trường của trường, nơi các thí sinh sẽ trình diễn trước ban giám khảo và một số khách mời đặc biệt. Tinh Vy đứng sau cánh gà, tay nắm chặt micro, cố kìm nén lo lắng.
“Tinh Vy, cậu ổn chứ?” Hạ Linh hỏi, giọng lo lắng.
“Ổn… mình ổn mà,” Tinh Vy trả lời, dù giọng run run.
Khi cô bước ra sân khấu, đèn chiếu rọi vào, ánh mắt tất cả mọi người đều hướng về cô. Cô hít một hơi sâu, nhắm mắt, và bắt đầu hát. Giọng cô trong trẻo, giàu cảm xúc, khiến khán giả im lặng lắng nghe.
Tuy nhiên, đúng lúc cô tập trung vào nốt cao, một cơn gió từ cánh cửa phòng khép hờ thổi vào, khiến một tờ nhạc trên giá rơi xuống sàn. Cô vội cúi xuống nhặt, nhưng lại vô tình đụng vào người đứng gần sân khấu.
“Ê, cẩn thận!” giọng lạnh lùng vang lên.
Tinh Vy ngẩng lên, tim đập mạnh. Trước mặt cô là Nguyên Hạo, đang đứng đó với vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như dao cắt.
“Xin lỗi…” Tinh Vy thều thào.
Nguyên Hạo không trả lời, chỉ nhíu mày nhìn cô, rồi quay đi như không có gì xảy ra. Tinh Vy đỏ mặt, quay lại micro, cố gắng tiếp tục bài hát. Nhưng sự căng thẳng khiến một nốt trượt ra ngoài, làm cô bối rối.
Sau khi kết thúc bài hát, Tinh Vy bước xuống sân khấu, mồ hôi nhễ nhại, tim đập loạn nhịp. Cô không dám nhìn Nguyên Hạo, vì sợ ánh mắt lạnh lùng ấy sẽ khiến cô thêm bối rối.
“Tốt… nhưng vẫn còn nhiều điểm phải cải thiện,” Nguyên Hạo nói khi bước tới gần cô, giọng trầm nhưng rõ ràng.
Tinh Vy khẽ gật đầu, giọng run run: “V-vâng… em sẽ cố gắng.”
Nguyên Hạo đưa cho cô một tờ giấy, trên đó ghi những ghi chú chi tiết về bài hát. “Xem kỹ, và hôm sau luyện tập lại. Nhớ tập trung vào nhịp và cảm xúc. Không được lơ là.”
Tinh Vy nhận tờ giấy, vừa vui vừa xấu hổ. Vui vì anh quan tâm đến phần trình diễn của cô, xấu hổ vì anh… nghiêm khắc quá mức.
Sau buổi thử giọng, Tinh Vy và Hạ Linh đi ra ngoài, vừa đi vừa bàn tán.
“Cậu thấy chưa? Nguyên Hạo vừa nghiêm khắc vừa… có chút quan tâm đó!” Hạ Linh cười nhạo.
Tinh Vy đỏ mặt, vội lảng đi: “Đừng nói nữa… mình chỉ muốn tập trung vào việc luyện tập.”
Hạ Linh nháy mắt: “Ừ, nhưng cậu biết mà, ánh mắt của anh ấy… không phải ai cũng có thể bỏ qua đâu.”
Tinh Vy thở dài, bước đi trong lòng vừa bồn chồn vừa háo hức. Cô biết, mối quan hệ giữa cô và Nguyên Hạo sẽ không dễ dàng. Nhưng trong sâu thẳm, cô cảm thấy một cảm xúc lạ lùng: vừa tò mò, vừa háo hức, vừa chút sợ hãi.
Ngày hôm sau, buổi luyện tập song ca chính thức bắt đầu. Nguyên Hạo vẫn giữ vẻ lạnh lùng, ánh mắt sắc bén nhìn từng chi tiết.
“Lần này, bắt đầu từ phần mở đầu. Hãy chú ý nhịp và cảm xúc,” anh ra lệnh.
Tinh Vy gật đầu, tập trung tối đa. Tuy nhiên, giữa lúc tập trung, một học sinh khác bước vào phòng luyện tập, vô tình gây ồn ào.
Nguyên Hạo nhíu mày, giọng lạnh: “Ai vào đây vậy? Đây là buổi luyện tập nghiêm túc!”
Học sinh kia vội vàng rút lui, nhưng ánh mắt tò mò liếc nhìn Tinh Vy. Cô cảm thấy vừa bối rối vừa khó chịu.
Buổi luyện tập kéo dài gần hai tiếng, với những điều chỉnh chi tiết từng nốt nhạc, từng động tác, từng cách nhấn nhá. Nguyên Hạo nghiêm túc đến mức khiến Tinh Vy vừa áp lực vừa cảm thấy ấm áp.
Trong lúc nghỉ giải lao, Nguyên Hạo bất ngờ đưa cho cô một cốc nước: “Uống đi, đừng để khô cổ.”
Tinh Vy hơi ngạc nhiên, nhận cốc nước: “C-cảm ơn…”
Anh không nói gì, chỉ đứng đó quan sát cô. Tinh Vy cảm thấy vừa bối rối vừa… rung động. Hành động nhỏ ấy khiến trái tim cô xao xuyến.
Ngày tiếp theo, khi Tinh Vy đang luyện tập một mình, Nguyên Hạo xuất hiện, giọng trầm trầm: “Hôm nay chúng ta sẽ luyện phần song ca khó nhất.”
Tinh Vy gật đầu, vừa háo hức vừa lo lắng. Khi họ bắt đầu, Nguyên Hạo liên tục nhắc nhở, chỉnh từng chi tiết, nhưng lần này, anh không quá nghiêm khắc như trước, mà chỉ tập trung vào phần cảm xúc.
Trong lúc luyện tập, một sự cố nhỏ xảy ra: Tinh Vy trượt chân, suýt ngã. Nguyên Hạo nhanh chóng đưa tay giữ cô, ánh mắt sắc lạnh nhưng có chút lo lắng.
“Cẩn thận hơn đi,” anh nhắc nhở.
Tinh Vy nhìn anh, tim đập nhanh. “Tại sao anh lại quan tâm mình như vậy…?”
Những ngày tiếp theo, buổi luyện tập song ca trở nên quen thuộc nhưng không dễ dàng. Nguyên Hạo vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng dần xuất hiện những hành động quan tâm nhỏ: chỉnh tóc, nhắc nhở khi quên lời, hay ánh mắt dịu dàng khi cô tập trung.
Tinh Vy cảm thấy trái tim rung động, nhưng cô không dám thừa nhận. Cô tự nhủ: “Đừng để tình cảm chi phối, cứ tập trung vào âm nhạc… nhưng sao khó quá…”
Một buổi chiều, khi luyện tập xong, Nguyên Hạo nhìn cô: “Cô tiến bộ nhanh, nhưng còn nhiều điều phải cải thiện. Giữ tinh thần này cho buổi biểu diễn.”
Tinh Vy gật đầu, tim đập mạnh. Khi anh rời đi, cô thở dài, vừa mệt vừa háo hức. “Nguyên Hạo… sao anh vừa nghiêm khắc vừa khiến mình không thể quên?”
Kể từ đó, mỗi ngày luyện tập là một thử thách. Nhưng đồng thời, Tinh Vy cảm nhận một cảm xúc dần nảy nở – bối rối, ngọt ngào, và chút lo lắng. Một mối quan hệ đặc biệt đang hình thành, từ xung đột, hiểu lầm, nhưng cũng từ những khoảnh khắc nhỏ bé, đáng nhớ.
Buổi luyện tập kết thúc, ánh hoàng hôn chiếu qua cửa sổ, phản chiếu lên gương mặt cô. Tinh Vy mỉm cười, ánh mắt lấp lánh: một mùa hè âm nhạc và cảm xúc đang chờ đón cô, cùng người đặc biệt – Nguyên Hạo.