ngôi sao trong tim em

Chương 4: Lời hứa vụn vỡ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau, Lạc Tinh Vy bước vào lớp với tâm trạng vừa háo hức vừa lo lắng. Hình ảnh Nguyên Hạo trong buổi luyện tập hôm qua vẫn hiện lên rõ rệt trong tâm trí cô: ánh mắt lạnh lùng, đôi lúc lại dịu dàng quan tâm đến từng chi tiết nhỏ của cô.

Hạ Linh chào đón cô ngay cửa lớp: “Tinh Vy, cậu đã chuẩn bị cho buổi tập hôm nay chưa? Nghe nói hôm nay Nguyên Hạo sẽ kiểm tra phần song ca mới.”

Tinh Vy gật đầu, giọng run run: “Ừ… mình đã luyện tập tối qua, hy vọng mọi thứ ổn.”

Cả lớp hôm nay rộn ràng, nhưng Tinh Vy chỉ chú ý đến một điều duy nhất: buổi luyện tập với Nguyên Hạo. Cô biết rằng mỗi lần đứng cạnh anh, trái tim mình lại loạn nhịp, vừa háo hức vừa bối rối.

Khi vào phòng luyện tập, Nguyên Hạo đã đứng sẵn, tay cầm bản nhạc. Anh nhìn Tinh Vy, ánh mắt sắc bén nhưng trầm tĩnh:

“Bắt đầu từ phần khó nhất. Hãy tập trung, đừng lơ là.”

Tinh Vy gật đầu, cố gắng kiềm chế tim đập nhanh. Khi họ bắt đầu hát, Nguyên Hạo nghiêm khắc nhắc nhở từng nốt, từng nhịp. Tuy nhiên, giữa lúc luyện tập, một chuyện không ngờ đã xảy ra: một học sinh khác dùng điện thoại quay lại đoạn luyện tập và đăng lên mạng xã hội, cắt ghép hình ảnh Tinh Vy và Nguyên Hạo với lời chú thích mang tính chế giễu.

Ngay lập tức, bức ảnh lan truyền khắp các group học sinh, cùng với những lời bàn tán và hiểu lầm: “Tinh Vy muốn chiếm spotlight của Nguyên Hạo,” “Nguyên Hạo chỉ chiều theo cô ấy,”…

Tinh Vy phát hiện sự việc khi mở điện thoại. Tim cô như bị bóp nghẹt. Những dòng bình luận vô tình khiến cô rối bời: vừa xấu hổ vừa bất lực.

Trong lúc cô ngồi bàng hoàng, Nguyên Hạo xuất hiện. Ánh mắt anh vẫn lạnh lùng, nhưng có chút bất ngờ khi nhìn thấy điện thoại cô.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” giọng anh trầm thấp.

Tinh Vy lắp bắp: “Có… có một số người đăng… hình ảnh… hiểu lầm… về chúng ta…”

Nguyên Hạo nhìn chằm chằm vào điện thoại, môi mím chặt. Anh giật mình khi thấy những bình luận công kích và cười chế giễu. Ánh mắt anh trở nên nghiêm trọng hơn bao giờ hết.

“Vậy ra mọi người đang hiểu lầm như thế này…” anh thở dài, giọng trầm trầm.

Tinh Vy nhìn anh, vừa sợ vừa lo lắng: “Anh… anh sẽ nghĩ mình cố tình đúng không?”

Nguyên Hạo quay sang cô, đôi mắt sắc bén nhưng có chút lo lắng: “Tinh Vy… cô không có lỗi, nhưng từ giờ cần cẩn thận hơn. Mỗi hành động, mỗi cử chỉ đều có thể bị hiểu lầm.”

Tinh Vy gật đầu, nước mắt lấp lánh: “Dạ… mình sẽ chú ý…”

Buổi luyện tập tiếp tục, nhưng bầu không khí đã thay đổi. Nguyên Hạo vẫn nghiêm khắc, nhưng ít nói hơn, chỉ chăm chú vào nhạc. Tinh Vy cảm thấy vừa áp lực vừa thất vọng. Cô từng nghĩ rằng Nguyên Hạo quan tâm đến mình, nhưng bây giờ, mọi thứ như đang rạn nứt.

Sau buổi luyện tập, Tinh Vy bước ra sân, ánh nắng chiều chiếu lên mặt, nhưng cô không thấy vui. Hạ Linh chạy tới: “Tinh Vy, sao cậu trông buồn vậy?”

Tinh Vy lắc đầu, giọng yếu ớt: “Mình… mình không biết nữa… mọi chuyện… phức tạp quá…”

Hạ Linh kéo cô vào góc yên tĩnh: “Cậu đừng lo, cậu chỉ cần luyện tập tốt là được. Còn Nguyên Hạo… cậu biết anh ấy quan tâm cậu mà, chỉ là cách anh ấy thể hiện hơi khó hiểu thôi.”

Tinh Vy mỉm cười gượng, nhưng trong lòng vẫn rối bời. “Quan tâm sao… nhưng lời hứa vụn vỡ… anh ấy im lặng… khiến mình không biết phải làm sao.”

Ngày hôm sau, Nguyên Hạo gọi Tinh Vy đến phòng luyện tập riêng. Anh cầm bản nhạc, ánh mắt nghiêm nghị:

“Chúng ta sẽ luyện phần song ca cao trào. Đây là phần quyết định buổi biểu diễn, cô cần tập trung tối đa.”

Tinh Vy gật đầu, cố gắng giữ bình tĩnh. Khi họ bắt đầu luyện tập, Nguyên Hạo chỉ chỉnh chi tiết nốt nhạc và cảm xúc, nhưng giọng anh vẫn lạnh lùng, không còn những hành động quan tâm trước đó.

Trong lúc tập, Tinh Vy lỡ một nốt cao. Nguyên Hạo nhíu mày: “Lại nữa? Cô phải làm tốt hơn. Đây là cơ hội, không phải trò đùa.”

Tinh Vy cảm thấy áp lực đến nghẹt thở, nhưng vẫn cố gắng hát tiếp. Trong lòng cô vừa đau lòng vừa bối rối: “Mình đã làm gì sai để anh ấy… giận dỗi như vậy?”

Buổi luyện tập kết thúc, Tinh Vy ngồi xuống bậc thang, mồ hôi nhễ nhại, tay ôm đầu gối. Hạ Linh chạy tới: “Tinh Vy, cậu ổn chứ?”

Tinh Vy thở dài, giọng mệt mỏi: “Mình… mình không biết. Anh ấy nghiêm khắc quá, và… không còn cười với mình nữa.”

Hạ Linh nhíu mày: “Cậu đừng lo. Nguyên Hạo luôn nghiêm khắc, nhưng anh ấy quan tâm cậu, chỉ là cách thể hiện hơi khác người thôi.”

Tinh Vy cười gượng, nhưng trong lòng vẫn rối bời. “Quan tâm sao… nhưng lời hứa vụn vỡ… mình không biết anh ấy còn để ý đến mình hay không.”

Chiều hôm đó, Tinh Vy đi ra ngoài, định hít thở không khí trong lành. Nhưng khi vừa bước ra sân trường, cô gặp nhóm học sinh đang cười nhạo. Một trong số họ cầm điện thoại, chỉ vào hình ảnh Tinh Vy và Nguyên Hạo:

“Nhìn kìa, Tinh Vy lại đứng cạnh Nguyên Hạo, chắc chắn muốn chiếm spotlight của anh ấy rồi!”

Tinh Vy đỏ mặt, vội vã tránh đi. Cô cảm thấy vừa xấu hổ vừa bực bội. Nhưng đồng thời, trái tim cô đau nhói: “Nguyên Hạo… anh có biết không… mình không cố ý…”

Tối hôm đó, Tinh Vy ngồi trong phòng, nhìn lại tờ giấy ghi chú của Nguyên Hạo. Cô nhớ lại ánh mắt dịu dàng hiếm hoi của anh khi hướng dẫn cô, nhưng giờ đây, mọi thứ dường như xa cách. Cô tự hỏi: “Liệu anh ấy còn quan tâm mình không? Liệu mình có thể làm anh ấy hiểu?”

Cô quyết định: ngày mai sẽ cố gắng luyện tập thật tốt, chứng minh cho anh thấy năng lực của mình. Nhưng trong lòng vẫn lo lắng, sợ rằng lời hứa về sự hợp tác, về sự quan tâm ban đầu sẽ vụn vỡ hoàn toàn.

Tinh Vy cúi đầu, bàn tay ôm chặt bản nhạc: “Mình… sẽ không bỏ cuộc… dù có khó khăn thế nào… dù mọi hiểu lầm có làm trái tim mình tổn thương…”

Ánh đèn trong phòng chiếu lên gương mặt cô, lấp lánh những giọt nước mắt lặng lẽ. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận rõ rệt rằng, hành trình âm nhạc và tình cảm bên cạnh Nguyên Hạo sẽ không hề dễ dàng.

Và cô biết, để giữ vững cơ hội, để hóa giải hiểu lầm và để giữ lấy trái tim mình… cô phải vượt qua những thử thách đầu tiên – những thử thách không chỉ về âm nhạc, mà còn về cảm xúc và lòng dũng cảm của chính bản thân.

Tinh Vy thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng chiếu xuống sân trường: một mùa hè đầy âm nhạc, cảm xúc và những lời hứa vụn vỡ đang chờ đón cô. Nhưng đồng thời, cô cũng cảm nhận một điều chắc chắn: mọi thử thách đều có thể vượt qua, nếu cô dám tin và dám nắm lấy cơ hội.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×