ngôi sao trong tim em

Chương 5: Hợp tác bất đắc dĩ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Lạc Tinh Vy bước vào lớp với tâm trạng vừa háo hức vừa căng thẳng. Tin tức về việc cô và Nguyên Hạo sẽ luyện tập song ca chính thức đã lan khắp trường. Ngay từ khi bước vào lớp, cô đã nghe những tiếng xì xào, những ánh mắt tò mò hướng về mình.

Hạ Linh vỗ vai cô, cười khẽ: “Tinh Vy, hôm nay là ngày chính thức hợp tác rồi đấy. Cậu sẵn sàng chưa?”

Tinh Vy thở dài, nắm chặt ba lô: “Ừ… mình… cố gắng hết sức.”

Khi đến phòng luyện tập, Nguyên Hạo đã đứng sẵn ở góc, tay cầm bản nhạc. Anh vẫn giữ vẻ lạnh lùng đặc trưng, ánh mắt sắc bén quan sát từng chi tiết.

“Bắt đầu đi,” anh nói ngắn gọn, giọng trầm nhưng dứt khoát.

Tinh Vy gật đầu, cố kìm nén tim đập mạnh. Khi họ bắt đầu hát, không khí trong phòng căng thẳng đến mức dường như từng nốt nhạc cũng phải theo đúng nhịp. Nguyên Hạo liên tục nhắc nhở:

“Phần này cần nhấn nhá, không được lơ là. Cô phải tập trung.”

Tinh Vy mím môi, cố gắng theo nhịp, nhưng những hiểu lầm trước đó về mạng xã hội vẫn đeo bám tâm trí cô, khiến giọng hát run run.

Nguyên Hạo nhíu mày, dừng bài hát: “Cô không tập trung. Nhìn vào mắt tôi, cảm nhận nhịp điệu, và… đừng để những thứ bên ngoài làm ảnh hưởng.”

Tinh Vy đỏ mặt, cúi đầu: “D-dạ… em sẽ cố gắng.”

Trong lúc luyện tập, một sự cố nhỏ xảy ra. Tinh Vy vấp chân, suýt ngã. Nguyên Hạo ngay lập tức đưa tay giữ cô. Ánh mắt lạnh lùng của anh giờ lộ một chút lo lắng:

“Cẩn thận hơn đi.”

Tinh Vy nhìn anh, tim đập nhanh. “Tại sao anh lại quan tâm mình…?” Cô cảm thấy vừa bối rối vừa rung động, nhưng vẫn cố gắng tập trung vào bài hát.

Buổi luyện tập kéo dài gần hai tiếng, với hàng loạt lần lặp lại từng chi tiết nhỏ nhất. Nguyên Hạo nghiêm khắc đến mức khiến Tinh Vy vừa áp lực vừa cảm thấy ấm áp. Mỗi lần anh nhắc nhở, ánh mắt sắc lạnh nhưng ánh lên một chút quan tâm, khiến cô không thể rời mắt.

Khi nghỉ giải lao, Nguyên Hạo bất ngờ đưa cho cô một cốc nước:

“Uống đi, đừng để khô cổ.”

Tinh Vy hơi ngạc nhiên, nhận cốc nước: “C-cảm ơn…”

Anh không nói gì, chỉ đứng đó quan sát cô. Cô cảm thấy vừa bối rối vừa… rung động. Những hành động nhỏ ấy khiến trái tim cô xao xuyến.

Ngày hôm sau, buổi luyện tập song ca tiếp tục, nhưng hôm nay có một bất ngờ khác: nhóm học sinh nổi tiếng trong trường xuất hiện, cùng một số học sinh từ lớp khác đến xem. Họ đứng quanh cửa phòng luyện tập, thì thầm bàn tán về việc Tinh Vy và Nguyên Hạo hợp tác.

Một học sinh bật cười: “Nhìn kìa, Tinh Vy và Nguyên Hạo… có vẻ hợp nhau đấy nhỉ?”

Tinh Vy đỏ mặt, cúi đầu, cố tập trung vào bài hát. Cô cảm thấy áp lực từ ánh mắt tò mò xung quanh, nhưng đồng thời, cô cũng cảm nhận được sự động viên thầm lặng từ Nguyên Hạo.

Nguyên Hạo nhíu mày, giọng trầm trầm: “Đừng để mọi người xung quanh ảnh hưởng. Chúng ta tập trung vào nhạc, hiểu chưa?”

Tinh Vy gật đầu, cảm thấy một luồng ấm áp từ lời nói của anh. Cô nhận ra rằng, dù lạnh lùng, anh luôn để ý đến cô, quan tâm đến sự tiến bộ của cô.

Buổi luyện tập bước vào phần cao trào, khi họ cùng phối hợp đoạn song ca khó nhất. Mỗi câu hát, từng nhịp đều đòi hỏi sự phối hợp chính xác và cảm xúc đồng bộ. Tinh Vy cố gắng hết sức, nhưng vẫn một vài lần hụt nhịp.

Nguyên Hạo không giấu sự nghiêm khắc, nhưng lần này, anh dùng giọng trầm để hướng dẫn, thay vì chỉ trích:

“Chú ý vào nhịp và cảm xúc. Cô phải cảm nhận từng câu chữ, từng nốt nhạc.”

Tinh Vy nhìn vào mắt anh, cố gắng làm theo. Giọng cô dần ổn định, nhịp điệu chính xác hơn. Khi họ kết thúc đoạn cao trào, Nguyên Hạo gật đầu:

“Tốt hơn. Nhưng chưa hoàn hảo. Cần luyện tập nhiều hơn.”

Tinh Vy thở phào, vừa mệt vừa vui: “Dạ… em hiểu rồi.”

Sau buổi luyện tập, Tinh Vy và Hạ Linh đi ra sân. Hạ Linh nhìn cô, cười khúc khích:

“Thấy chưa? Hợp tác bất đắc dĩ nhưng cũng vui mà!”

Tinh Vy mỉm cười, nhưng ánh mắt vẫn lấp lánh lo lắng: “Hợp tác… nhưng sao tim mình cứ loạn nhịp thế này?”

Họ đi qua sân trường, nhưng ánh mắt của Tinh Vy vẫn dõi theo Nguyên Hạo, người đang đứng phía xa, nhìn bản nhạc trong tay, nghiêm túc và tập trung. Cô biết, mỗi lần đứng cạnh anh, cô vừa cảm thấy áp lực vừa cảm thấy rung động.

Chiều hôm đó, khi luyện tập xong, Nguyên Hạo bất ngờ nói:

“Cô có biết vì sao tôi chọn cô làm đồng nghiệp song ca không không?”

Tinh Vy lắc đầu, ánh mắt ngạc nhiên.

Anh nhìn cô, giọng trầm nhưng rõ ràng:

“Vì tôi thấy cô có tiềm năng, và… tôi muốn nhìn thấy cô tiến bộ.”

Tinh Vy đỏ mặt, cảm giác vừa hạnh phúc vừa bối rối: “Anh ấy… quan tâm thật sao…?”

Nhưng trước khi cô kịp trả lời, Nguyên Hạo quay đi, nhíu mày: “Ngày mai tập lại phần khó. Không được lơ là.”

Tinh Vy cười khẽ, tay ôm bản nhạc: “Hợp tác bất đắc dĩ… nhưng sao lại khiến mình hạnh phúc đến vậy?”

Những ngày tiếp theo, việc luyện tập song ca trở thành một thói quen. Mỗi buổi, Nguyên Hạo nghiêm khắc nhưng vẫn để lộ những hành động quan tâm nhỏ: chỉnh tóc khi cô vướng, nhắc nhở khi quên lời, hay ánh mắt dịu dàng khi cô tập trung.

Tinh Vy cảm thấy trái tim mình rung động, nhưng cô vẫn chưa dám thừa nhận. Cô tự nhủ: “Đừng để tình cảm chi phối, cứ tập trung vào âm nhạc… nhưng sao khó quá…”

Một buổi tối, khi luyện tập xong, Tinh Vy ngồi trên bậc thang sân trường, nhìn bản nhạc trong tay, ánh trăng chiếu xuống mặt. Cô nhớ lại những khoảnh khắc Nguyên Hạo quan tâm đến mình, dù nhỏ nhưng đủ để cô cảm thấy ấm áp.

Tinh Vy thở dài, mắt lấp lánh: “Mình… sẽ không bỏ cuộc… dù có khó khăn, dù có hiểu lầm… dù trái tim mình rung động vì anh ấy…”

Và cô biết, mối quan hệ giữa cô và Nguyên Hạo đã bắt đầu, từ xung đột, hiểu lầm, nhưng cũng từ những khoảnh khắc nhỏ bé, lặng lẽ và đáng nhớ. Một mùa hè âm nhạc, cảm xúc, và những tình cảm đầu đời đang chờ đón cô, cùng người đặc biệt – Nguyên Hạo.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×