ngọn lửa của hai thế giới

Chương 2: Dấu Ấn Thức Tỉnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Rừng phương bắc như một mê cung xanh thẫm trải dài vô tận. Ánh sáng xuyên qua tán lá cao, vỡ thành từng vệt vàng nhạt rơi trên mặt đất phủ đầy rêu. Tiếng suối róc rách hòa cùng tiếng chim hót xa xa, tưởng chừng yên bình, nhưng ẩn dưới vẻ đẹp ấy là sự tĩnh lặng lạ lùng – như thể cả khu rừng đang nín thở.

Lyra bước chậm bên Kael, bàn tay cô vẫn còn cảm giác bỏng rát từ luồng lửa tối qua. Cô đã thử rửa nó bằng nước lạnh, nhưng làn da vẫn ánh lên thứ sắc đỏ như ngọn lửa đang ẩn dưới lớp da mỏng.

Kael đi trước, áo choàng xám vương bùn, vai đeo thanh kiếm dài. Mỗi bước của hắn đều chắc chắn, thận trọng như thể đang nghe ngóng từng hơi thở của khu rừng.

“Anh đã đi qua nơi này nhiều lần rồi sao?” Lyra hỏi, giọng nhỏ nhưng không giấu nổi tò mò.

Kael gật nhẹ. “Rừng này từng là vùng đệm giữa thế giới của người và Long Tộc. Giờ thì nó chỉ còn là cái vỏ rỗng. Nhưng vẫn có thứ đang ẩn nấp.”

“Thứ gì?”

“Bóng dư của ma lực rồng cổ. Cô nên cẩn thận.”

Lyra im lặng. Cô không biết nên tin bao nhiêu phần, nhưng trong lòng, cô cảm thấy khu rừng này thực sự đang... nhìn họ.

Họ dừng lại bên một bãi đất trống nơi có dòng suối chảy qua. Kael nhóm lửa, lấy trong túi ra ít bánh khô. Lyra nhìn hắn, thấy rõ sự điềm tĩnh khác thường – một người sống sót, không phải kẻ mộng mơ.

“Anh là ai thực sự?” cô hỏi. “Không thể chỉ là một kiếm sĩ tình cờ cứu người.”

Kael nhìn cô một thoáng rồi đáp:

“Ta từng là hộ vệ của Long Tộc. Khi chiến tranh nổ ra, ta bị phong ấn trong hầm mộ phương nam gần trăm năm. Khi tỉnh dậy, thế giới đã thay đổi – và Long Tộc biến mất.”

Lyra tròn mắt. “Trăm năm?... Nhưng anh trông không hơn ba mươi tuổi.”

Hắn khẽ nhếch môi. “Thời gian trôi khác đi đối với những kẻ từng chạm vào ma lực của rồng.”

“Vậy... anh biết gì về tôi?”

Kael nhìn thẳng vào cô. “Huyết ấn trong người cô là dấu hiệu của Long Vương – người từng thống trị cả bầu trời. Nó không chỉ là sức mạnh, mà còn là linh hồn được kế thừa. Cô là hậu duệ cuối cùng, Lyra. Nếu cô chết, dòng máu rồng sẽ tuyệt diệt mãi mãi.”

Lyra lặng đi. Một luồng gió lạnh thổi qua, làm mái tóc cô bay nhẹ. Cô cúi nhìn lòng bàn tay, nơi ánh sáng mờ đỏ vẫn le lói.

“Nhưng tại sao tôi? Tôi không biết chiến đấu, không có sức mạnh gì cả...”

Kael chậm rãi đáp:

“Không ai sinh ra đã sẵn sàng. Nhưng có những người được chọn, vì trong tim họ có ngọn lửa mà thế giới này cần.”

Câu nói ấy khiến Lyra thoáng ngẩn người. Hắn nói với giọng trầm và chắc, không phải để an ủi, mà như đang khẳng định một định mệnh đã được viết sẵn.

Đêm thứ hai trong rừng, họ trú trong một hang đá nhỏ. Bên ngoài, sương phủ kín, ánh trăng bạc như tấm gương vỡ rơi đầy rừng.

Lyra không ngủ được. Cô nghe thấy tiếng tim mình đập – nhanh hơn bình thường. Có lúc, cô thấy ánh sáng đỏ nhấp nháy trong không trung, như những mảnh ký ức bị xé rách đang quay quanh.

Rồi cô nghe tiếng gọi — không phải giọng người, mà như tiếng vọng từ trong xương tủy.

“Lyra...”

“Con đã nghe thấy ta, đúng không?”

Cô mở mắt. Ngọn lửa trại nhấp nháy, Kael đang ngủ, đầu dựa vào vách đá.

Lyra đứng dậy, bước ra ngoài hang. Sương lạnh chạm da cô như kim châm. Giọng nói ấy lại vang lên, rõ hơn:

“Ngọn lửa trong con... đã chờ quá lâu để được sống.”

Đột nhiên, ánh sáng đỏ rực bùng lên từ ngực cô. Cô thét nhỏ, khuỵu xuống. Những ký ức xa lạ tràn về như cơn lũ: bầu trời rực cháy, hàng nghìn đôi cánh khổng lồ xòe ra, rồng gầm, máu rơi thành mưa lửa.

Cô thấy một người đàn ông khổng lồ khoác giáp vàng, đôi mắt cháy như sao — Long Vương.

“Nếu ngươi mang huyết của ta, hãy nhớ... sức mạnh không dành cho hủy diệt, mà cho bảo vệ.”

Lyra thở dốc, mồ hôi túa ra. Ánh sáng quanh cô dần yếu đi. Kael xuất hiện, rút kiếm, lao đến:

“Lyra! Cô đang làm gì vậy?”

“Có... có ai đó... trong tôi,” cô run rẩy nói. “Tôi thấy... rồng...”

Kael tiến lại gần, đặt tay lên vai cô. “Hít sâu. Đừng chống lại nó. Hãy để năng lượng chảy qua cô, không phải chống lại nó.”

Lyra nhắm mắt, làm theo. Từ sâu trong tim, cô cảm thấy một luồng sức mạnh cuộn trào, nhưng lần này, thay vì đốt cháy, nó như hòa cùng nhịp tim. Một vầng sáng đỏ rực tỏa ra, lan ra cả khu rừng.

Cây cối quanh họ rung lên, gió nổi mạnh, và một ký hiệu hình rồng hiện rõ giữa ngực cô – Huyết Ấn Long Tộc.

Kael nheo mắt nhìn ánh sáng ấy. “Thức tỉnh rồi...”

Lyra mở mắt, thở hổn hển. Ánh sáng dần tan. Cô nhìn đôi tay mình, nơi những đường vảy mờ đã biến mất. “Tôi... tôi vừa làm gì?”

Kael đáp: “Cô chỉ đánh thức phần của mình. Huyết ấn ấy là linh hồn tổ tiên cô, đang hòa làm một với cô. Từ giờ, cô sẽ thấy thế giới khác đi.”

Lyra quay sang nhìn khu rừng. Quả thật, trong mắt cô, mọi thứ như đang sống: lá cây phát sáng yếu ớt, nước suối tỏa năng lượng dịu dàng, và trên cao, có những bóng hình khổng lồ trong suốt bay lượn — linh hồn của rồng.

“Đẹp quá...” cô thì thầm.

Kael nhìn cô, ánh mắt thoáng hiện chút thương cảm. “Vẻ đẹp ấy, cũng là gánh nặng. Vì bất cứ kẻ nào cảm nhận được nó... đều bị ràng buộc với định mệnh của Long Tộc.”

Sáng hôm sau, khi họ chuẩn bị rời hang, tiếng bước chân lạ vang lên. Từ bụi cây phía tây, ba kẻ lạ xuất hiện — khoác áo choàng đen, mang mặt nạ bạc.

“Chúng tìm đến nhanh thật,” Kael nói khẽ, rút kiếm.

Người đi đầu cất giọng khàn:

“Trao cô gái cho chúng ta, Kael. Ngươi từng là một trong số chúng ta – đừng ép ta ra tay.”

Lyra sững người. “Họ là ai?”

Kael khẽ đáp: “Tàn quân của Ardent. Những kẻ từng phản bội Long Tộc.”

Không đợi thêm, hắn lao tới, thanh kiếm ánh bạc vung lên. Tiếng kim loại va chạm chói tai. Cả khu rừng vang vọng tiếng chiến đấu.

Lyra đứng phía sau, tim đập loạn. Một tên lẻn vòng ra sau, định tấn công cô. Cô giơ tay lên theo phản xạ — và lửa lại bùng nổ, nhưng lần này mượt mà, mạnh mẽ, không mất kiểm soát.

Ngọn lửa đỏ rực xoáy quanh tay cô, hóa thành hình rồng nhỏ lao về phía kẻ địch, đánh bật hắn vào gốc cây.

Kael liếc nhìn, ánh mắt thoáng ngạc nhiên. “Tốt lắm. Cô đang học nhanh hơn ta tưởng.”

Trận chiến kết thúc khi kẻ cuối cùng bỏ chạy. Kael lau máu trên lưỡi kiếm, còn Lyra thì vẫn run, nhìn bàn tay mình phát sáng nhè nhẹ.

“Lúc đó... tôi không nghĩ, chỉ làm theo cảm giác.”

“Đó là cách duy nhất để dùng lửa rồng,” Kael nói. “Không điều khiển nó bằng lý trí, mà bằng trái tim.”

Lyra khẽ gật, nhìn về hướng bắc. “Vậy giờ chúng ta đi đâu?”

Kael đáp: “Đến Tàn Tích Tro Tàn – ngôi đền của Long Vương. Nếu huyết ấn đã thức tỉnh, cô cần học cách giữ nó trước khi Ardent cảm nhận được.”

“Ardent?”

“Chúa tể của Bóng Tối – kẻ đã từng là Rồng Trắng, và giờ muốn tái sinh bằng chính máu của cô.”

Lyra nghe xong, tim cô chùng xuống. Cô nhìn vết cháy còn in trên đất, cảm nhận rõ rằng từ nay, mỗi bước đi của cô đều là bước chân giữa lằn ranh sinh tử.

Kael siết lại thanh kiếm, quay sang cô:

“Đừng sợ. Ta ở đây để đảm bảo cô đến được nơi cần đến. Dù phải đối đầu cả thế giới.”

Ánh mắt họ giao nhau. Trong giây phút đó, Lyra thấy trong người Kael không chỉ là lạnh lùng — mà là một nỗi đau cũ, bị chôn vùi sâu dưới lớp băng.

Cô khẽ gật đầu. “Vậy đi thôi. Tôi sẽ không trốn nữa.”

Hai người bước vào con đường rừng phủ sương, nơi ánh sáng yếu ớt xuyên qua tán cây, soi rõ dấu ấn đỏ rực đang mờ dần trên ngực Lyra — thứ sẽ dẫn cô đến định mệnh của chính mình.

Phía chân trời xa xăm, một tiếng gầm trầm trầm vọng lên, kéo dài như lời cảnh báo.

Kael ngẩng đầu, khẽ nói:

“Hắn đã cảm nhận được rồi...”

Và thế là, hành trình thật sự bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×