Buổi sáng sau đêm mưa, rừng phủ trong một màn sương dày đặc. Ánh nắng bị bóp nghẹt giữa tầng mây, chỉ rọi xuống vài vệt sáng yếu ớt. Mùi ẩm ướt của đất và lá mục tràn ngập không khí.
Lyra mở mắt, cơ thể rã rời. Lưng cô dựa vào thân cây cổ thụ, tấm áo choàng của Kael phủ lên người từ lúc nào. Vết bỏng nơi vai đã nguội, nhưng trái tim vẫn nhói đau mỗi khi nhớ đến ánh lửa và tiếng la hét trong đêm qua.
Bên kia, Kael đang ngồi mài kiếm. Thanh thép phản chiếu thứ ánh sáng xám bạc lạnh lẽo. Anh ta trông như tượng đá giữa làn sương, lặng lẽ, kiên định, và xa xăm.
Lyra chậm rãi ngồi dậy, giọng khàn khàn:
“Anh không ngủ sao?”
Kael không ngẩng đầu.
“Tôi không cần nhiều giấc ngủ. Khi cô mang Huyết Ấn trong người, đêm nào cũng có thể trở thành chiến trường.”
Lyra im lặng. Cô nhìn quanh — khu rừng mênh mông không tiếng người, chỉ có tiếng gió thổi qua cành.
Cô hỏi khẽ:
“Đây là đâu?”
“Rừng Đen. Một nơi ít người dám đi qua. Tạm thời an toàn.”
Kael ngừng tay, nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm. — “Nhưng an toàn chỉ là khái niệm tạm bợ thôi. Họ sẽ không dừng lại cho đến khi bắt được cô.”
Lyra rút gọn tấm áo choàng, đứng dậy. Gió sáng sớm thổi qua mái tóc cô, phả mùi nhựa thông ẩm ướt.
“Tại sao? Tôi chẳng có gì. Tôi chỉ muốn sống bình thường thôi.”
Kael im một lát, rồi nói:
“Cô không còn bình thường nữa, Lyra. Kể từ khi huyết ấn trong cô thức tỉnh, cô là mục tiêu của mọi thế lực trên lục địa này.”
“Vì sao? Họ muốn gì ở tôi?”
Anh chậm rãi cất kiếm vào bao, ánh mắt xa xăm.
“Huyết Ấn Long Tộc… là di sản cuối cùng của loài rồng. Nó ẩn chứa nguồn sức mạnh có thể tái tạo hoặc hủy diệt thế giới.”
Lyra bật cười, tiếng cười run run.
“Nghe như truyện cổ tích. Rồng đã tuyệt chủng từ hàng trăm năm rồi.”
Kael lắc đầu:
“Không tuyệt chủng. Chỉ là biến mất khỏi thế giới loài người. Và máu của họ… đang chảy trong cô.”
Những lời ấy như nhát dao cắm vào tim Lyra. Cô lùi một bước, đôi mắt mở to, vừa kinh hãi vừa không tin nổi.
“Không thể nào…”
Kael nhìn cô, ánh mắt không chút do dự.
“Cô là hậu duệ cuối cùng của Long Tộc. Cô có dòng máu của Long Vương — Eryndor.”
Cái tên ấy khiến không khí xung quanh chùng xuống. Gió ngừng thổi, chim ngừng hót.
Lyra khẽ lặp lại:
“Eryndor… Tôi đã nghe tên đó trong truyện kể khi còn bé. Ngài ấy là vị rồng đầu tiên dạy loài người biết tạo lửa…”
Kael gật đầu.
“Đúng. Nhưng người ta đã quên nửa sau của câu chuyện — con người đã dùng ngọn lửa đó để phản bội chính ân nhân của họ. Họ tàn sát rồng, đốt sạch các Thánh Địa, chỉ để đoạt lấy máu và vảy của chúng.”
Anh dừng lại, ánh mắt tối sầm.
“Cô là kết quả còn sót lại sau cuộc chiến đó — một đứa trẻ mang hai dòng máu.”
Lyra ngồi thụp xuống, tay ôm đầu. Cô không muốn tin, nhưng hình ảnh biển lửa trong giấc mơ, những tiếng gầm vang trong lồng ngực, tất cả như đang xác nhận điều đó.
“Nếu tôi thật sự… là hậu duệ rồng, vậy tại sao giờ mới thức tỉnh?”
“Vì máu rồng chỉ trỗi dậy khi thế giới lại sắp nhuộm máu. Và giờ… thời khắc đó đang đến.”
Anh đứng lên, chỉnh lại dây đeo kiếm.
“Chúng ta phải rời khỏi đây. Có một nơi duy nhất cô có thể tìm câu trả lời — Thánh Địa Rồng ở phương Bắc.”
Lyra ngẩng lên, ánh mắt loé sáng giữa nước mắt.
“Thánh Địa Rồng… nó thật sự tồn tại sao?”
Kael khẽ gật đầu.
“Tôi đã thấy nó — trước khi nó bị vùi lấp dưới băng tuyết và máu.”
Hành trình bắt đầu
Hai người khởi hành khi sương còn chưa tan. Con đường xuyên rừng ngoằn ngoèo, cỏ dại mọc cao ngang hông. Ánh sáng mờ nhạt xuyên qua tầng lá, tạo thành vô số đốm sáng lay động như những hồn ma nhỏ.
Kael đi trước, bước chân vững chãi, thỉnh thoảng quay lại nhìn Lyra. Dù cố tỏ ra mạnh mẽ, cô vẫn còn vụng về, đôi lần vấp phải rễ cây hay hụt hơi khi leo dốc.
Anh không nói gì, chỉ chìa tay ra mỗi khi cô ngã. Lyra không nói lời cảm ơn, nhưng bàn tay anh ấm hơn cả ánh mặt trời yếu ớt kia.
Đến giữa trưa, họ dừng bên dòng suối nhỏ. Kael đổ nước vào túi da, còn Lyra ngồi bên tảng đá, nhìn bóng mình trong nước.
Phản chiếu trong làn nước là một gương mặt quen thuộc nhưng lạ lẫm — ánh mắt cô nay mang sắc đỏ nhạt, và khi cúi gần hơn, cô thấy… mờ mờ trong con ngươi, có hình dạng cánh rồng đang xòe ra.
“Không…” — Cô lùi lại, run rẩy — “Nó đang thay đổi tôi…”
Kael bước tới, giọng trầm:
“Đừng chống lại nó. Huyết ấn không phải kẻ thù của cô. Nó chỉ phản ứng với cảm xúc. Cô càng sợ, nó càng muốn bảo vệ cô bằng cách thiêu rụi mọi thứ xung quanh.”
Lyra nhìn anh, mắt ngấn nước.
“Bảo vệ? Nhưng nó đã giết người! Nó đã đốt cháy cả làng tôi!”
Kael siết chặt nắm tay, im lặng một lúc lâu. Cuối cùng, anh khẽ nói:
“Cô nghĩ tôi chưa từng giết ai sao? Trong chiến tranh, đôi khi sống sót đồng nghĩa với tội lỗi. Nhưng nếu cô biết cách điều khiển sức mạnh đó… cô có thể cứu hàng ngàn người khác.”
Lời anh khiến cô sững lại. Gió thổi, mặt nước dợn sóng. Trong giây lát, cô thấy hình bóng một con rồng khổng lồ phản chiếu trên dòng suối — đôi mắt nó là chính đôi mắt cô.
“Vậy dạy tôi đi.”
“Dạy cô điều khiển nó.” — Lyra nói dứt khoát, giọng đầy quyết tâm. — “Nếu tôi phải sống với sức mạnh này, tôi sẽ học cách làm chủ nó.”
Kael mỉm cười nhẹ, một nụ cười hiếm hoi, ẩn chứa chút ấm áp giữa vẻ băng giá.
“Tốt. Tôi sẽ dạy cô. Nhưng trước tiên, cô phải học cách lắng nghe.”
Bài học đầu tiên
Chiều đến, Kael dựng trại trong một khoảng đất trống. Ánh hoàng hôn đỏ rực phủ lên mái tóc Lyra, khiến cô như đang bốc cháy. Anh vẽ một vòng tròn trên đất, bảo cô ngồi giữa.
“Hít sâu. Tập trung vào nhịp tim. Đừng nghĩ về sợ hãi, đừng nghĩ về mất mát. Chỉ cảm nhận thứ đang chảy trong cô.”
Lyra nhắm mắt. Ban đầu chỉ là bóng tối. Rồi dần dần, cô nghe thấy tiếng gì đó — như tiếng gió rít qua vách đá, như tiếng lửa reo ca trong lòng đất.
Một hơi thở khổng lồ vọng lại, trầm và xa xăm.
“Ngươi là ai?” — Giọng nói vang lên trong đầu cô.
“Ngươi là kẻ đã đánh thức ta…”
Lyra mở choàng mắt, mồ hôi lạnh toát ra sau gáy. Kael vẫn ngồi đó, ánh mắt theo dõi.
“Cô nghe thấy gì?”
“Một giọng nói… rất cổ xưa… như đến từ trong xương tủy.”
Kael gật đầu, trầm giọng:
“Đó là Long Linh — linh hồn rồng trong huyết ấn. Nó sẽ thử thách cô. Nếu cô để nỗi sợ dẫn lối, nó sẽ nuốt chửng tâm trí cô.”
“Còn nếu tôi vượt qua?”
“Thì cô sẽ trở thành người đầu tiên trong hàng ngàn năm có thể giao tiếp với rồng.”
Ánh mắt Lyra rực lên giữa hoàng hôn.
“Tôi sẽ làm được.”
Đêm buông xuống. Cả khu rừng chìm trong ánh trăng bạc. Tiếng gió thổi qua tán cây nghe như tiếng hát của linh hồn cổ xưa. Kael gác kiếm, ngồi bên đống lửa nhỏ, mắt nhìn Lyra đang ngồi thiền.
Ngọn lửa trong huyết ấn khẽ nhấp nháy, hòa vào ánh trăng, tạo nên quầng sáng đỏ bạc quấn quanh cơ thể cô. Mái tóc lay động, gương mặt bình yên nhưng trán ướt mồ hôi.
Kael thở dài.
“Cô thật sự có thể là người đó…”
Anh đưa tay chạm vào vết sẹo trên cổ — vết sẹo đã theo anh suốt mười năm, nơi lửa rồng từng chạm tới.
“Eryndor… cuối cùng ngươi đã chọn được người kế thừa sao…”
Trong khoảnh khắc ấy, một tiếng gầm xa xăm vọng lại từ phía Bắc. Tiếng rồng — thật, không phải trong tâm trí. Cả mặt đất rung lên khẽ. Kael lập tức đứng bật dậy, rút kiếm.
Lyra mở mắt, hơi thở gấp:
“Anh nghe thấy chứ?”
“Phải.” — Anh đáp. — “Rồng chưa tuyệt diệt. Nhưng nếu chúng còn sống… thì cả Ardent cũng không còn ngủ yên.”
Trời lại mưa. Ngọn lửa lụi dần, chỉ còn hơi nóng phảng phất.
Kael nhìn về phương Bắc — nơi ánh chớp xé rách bầu trời, như vạch đường dẫn đến định mệnh.
“Lyra, từ giờ, cô không còn là cô gái của làng nhỏ nữa. Mỗi bước đi của cô đều sẽ được khắc vào lịch sử. Hãy sẵn sàng — vì khi đến Thánh Địa Rồng, không còn đường quay lại.”
Lyra nhìn anh, đôi mắt không còn run rẩy nữa, mà ánh lên một ngọn lửa mới — ngọn lửa của ý chí.
“Tôi đã mất tất cả. Nên chẳng còn gì để sợ nữa.”
Kael gật đầu.
“Vậy thì chào mừng, hậu duệ của Rồng.”
Gió thổi tung áo choàng của họ. Trên nền trời đêm, ánh sét rạch ngang, phản chiếu hai bóng người — một người mang kiếm, một người mang huyết ấn, cùng bước về phía số phận.