ngọn lửa phi thăng

Chương 10: Âm mưu trong bóng tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm buông xuống trên núi Thanh Vân, bóng tối dày đặc như dải mây đen trải khắp nội môn. Ngôi chùa nội môn tĩnh lặng, chỉ còn tiếng lá xào xạc trong gió núi. Ánh đèn lồng hắt ra những vệt sáng vàng nhạt, chiếu lên bậc đá mòn, nơi từng có những đệ tử nội môn đi lại. Nhưng đêm nay, mọi thứ dường như nín lặng, chỉ có một cảm giác căng thẳng lan tỏa khắp không gian.

Lâm Dật bước ra từ đan phòng lửa đỏ, cơ thể vẫn còn hơi mệt sau trận luyện tập kéo dài cả ngày. Thanh kiếm gãy trên tay phát ra ánh sáng xanh lam dịu dàng, hòa vào ánh trăng nhạt hắt qua mái hiên. Ngọc bội trong ngực rung nhẹ, như báo hiệu có điều gì đó sắp xảy ra.

— Ngươi còn thức sao? — Giọng nói trầm, lạnh lùng vang lên từ bóng tối.

Lâm Dật lập tức quay người. Một bóng dáng áo đen thấp thoáng, ẩn mình sau cột đá.

— Ai đó? — Cậu nhíu mày, tay vẫn nắm chắc chuôi kiếm.

Bóng áo đen tiến ra, dừng lại ở khoảng cách vừa đủ để quan sát. Ánh mắt sắc lạnh, đầy toan tính:

— Ta biết ngươi vừa phá giải đan phòng lửa đỏ. Thiết nghĩ, ngoại môn như ngươi không xứng xuất hiện tại nội môn, nhưng hôm nay… ta sẽ kiểm tra năng lực thật sự.

Lâm Dật nhướng mày, giọng trầm:

— Ngươi là ai? Tại sao lại tìm đến ta trong đêm?

— Người hỏi đúng rồi, nhưng không cần biết tên, chỉ cần biết mục đích… là loại bỏ kẻ bất lợi.

Hắn vừa dứt lời, bóng người lao tới như một cơn gió. Lâm Dật vung kiếm gãy ra, ánh sáng lam lóe lên, chặn đòn tấn công đầu tiên. Luồng khí từ hỗn linh căn phát ra, tạo thành lớp bảo vệ mỏng bao quanh cơ thể, đẩy kẻ tấn công lùi lại.

— Hắn… sức mạnh không tệ… — Bóng áo đen thầm nghĩ.

Cả hai lao vào, trong màn đêm, ánh sáng lam từ kiếm gãy va chạm với bóng đen, tạo ra những tia lửa xanh đỏ kỳ lạ. Gió núi rít lên, mang theo hơi lạnh thấu xương. Lâm Dật cảm nhận rõ: kẻ trước mặt không chỉ là đồng môn ganh ghét, mà còn là người hiểu rõ nội môn, biết cách vận dụng pháp trận, tinh lực và chiến thuật.

— Ngươi vừa phá đan phòng lửa đỏ… không phải ngẫu nhiên, — kẻ áo đen nói xen lẫn tiếng chém. — Thanh kiếm gãy và ngọc bội, ta đã biết. Ngươi không chỉ mạnh, mà còn có tham vọng…

— Ta chỉ muốn tu luyện, tìm Thần Kiếm, — Lâm Dật đáp, vừa né chiêu, vừa phản công. — Ai cản đường, phải chuẩn bị chịu hậu quả!

Trận đấu kéo dài trong bóng tối, nhưng nhanh chóng trở nên dữ dội hơn khi các luồng khí va chạm, tạo ra rung chấn khắp hành lang nội môn. Ánh sáng lam của thanh kiếm gãy xuyên qua bóng đêm, chiếu thẳng vào bức tường cổ khắc ký tự. Một vài ký tự bừng sáng, nhấp nháy như phản ứng với năng lượng của Lâm Dật.

— Kỳ lạ… — Cậu nhíu mày. — Phải chăng ngọc bội đang tương tác với pháp trận nội môn?

Bóng áo đen nhận ra điều đó, liền rút ra một bùa chú nhỏ, quăng ra giữa sàn. Một vòng pháp trận đỏ lóe lên, chặn ánh sáng lam của kiếm gãy. Lâm Dật lập tức điều chỉnh nhịp thở, luồng khí xanh lam từ ngọc bội hòa vào hỗn linh căn, phá vỡ vòng pháp trận đỏ, đồng thời phản công trực tiếp.

— Không ngờ… ngươi có thể phá được… — Kẻ áo đen lùi lại một bước, mắt đầy kinh ngạc.

Cả hai đứng đối diện nhau, trong không gian tĩnh lặng chỉ còn tiếng thở dốc và âm thanh kim loại va chạm. Lâm Dật hiểu rằng kẻ trước mặt chính là người nội môn, âm mưu trong bóng tối, đang muốn loại bỏ hắn để bảo vệ bí mật nội môn và Thần Kiếm.

— Tại sao các trưởng lão lại giữ bí mật về Thần Kiếm? — Lâm Dật thầm nghĩ. — Có lẽ Thần Kiếm không chỉ là bảo vật tu tiên, mà còn ẩn chứa quyền lực kinh thiên động địa, đủ để thay đổi cả Thanh Vân Tông.

Bóng áo đen bất ngờ lao lên, tung ra chiêu mạnh nhất: Huyết Ảnh Kiếm, kiếm khí đỏ rực như máu tràn khắp hành lang. Lâm Dật lập tức nhảy lùi, vận chuyển hỗn linh căn, ngọc bội phát sáng, tạo lớp bảo vệ xung quanh cơ thể. Thanh kiếm gãy lóe sáng, phản chặn luồng kiếm khí đỏ, phát ra âm thanh vang rền, rung chuyển hành lang.

— Hắn… sức mạnh vượt xa tưởng tượng! — Kẻ áo đen thầm nghĩ, nhưng vẫn quyết liệt tấn công, không để Lâm Dật có thời gian nghỉ ngơi.

Cậu nhắm mắt, tập trung tinh thần, cảm nhận dòng năng lượng xoáy trong ngọc bội. Hỗn linh căn bắt đầu phát huy tối đa, từng mạch máu, huyết dịch và khí lực hòa làm một, tạo thành làn sóng năng lượng xanh lam, phản kích toàn bộ chiêu thức kẻ địch.

Bóng đen chấn động, lùi lại, nhưng nhanh chóng áp sát, tấn công dữ dội hơn. Lâm Dật không hề dao động, vận thanh kiếm gãy, tạo ra hàng loạt chiêu thức phối hợp, vừa uyển chuyển vừa mạnh mẽ, phá vỡ các chiêu pháp và bùa chú.

Trong khoảnh khắc, một tiếng nổ vang, cả hành lang rung chuyển. Kẻ áo đen bị hất văng về phía bức tường, bật ngửa xuống đất. Lâm Dật thở dốc, tay vẫn giữ chặt kiếm gãy, ánh mắt kiên định.

— Ngươi… đã vượt qua… — Giọng trưởng lão vang lên từ xa, vừa kinh ngạc vừa trầm trầm. — Hỗn linh căn, ngọc bội và thanh kiếm gãy, tất cả đồng bộ. Ngươi đã nhìn thấy âm mưu nội môn… nhưng chỉ mới khởi đầu.

Lâm Dật đứng dậy, ánh sáng lam từ thanh kiếm gãy chiếu lên mặt, hòa vào bóng đêm nội môn. Cậu hiểu rằng:

Nội môn Thanh Vân Tông không chỉ là nơi tu luyện, mà còn chứa những âm mưu thâm độc.

Thần Kiếm là trọng tâm, ai nắm được, sẽ nắm quyền lực tuyệt đối.

Hỗn linh căn và ngọc bội là chìa khóa, nhưng phải tiếp tục rèn luyện và khám phá bí ẩn mới có thể đứng vững.

Đêm ấy, bóng tối nội môn trở nên tĩnh lặng. Lâm Dật bước qua hành lang, tay vẫn siết chặt kiếm gãy, ánh mắt sáng rực:

— Âm mưu đã lộ… nhưng ta sẽ không sợ hãi. Ta sẽ tìm ra sự thật, và Thần Kiếm sẽ thuộc về ta!

Ngọc bội rung nhẹ trong ngực, ánh sáng xanh lam lan tỏa, như thừa nhận quyết tâm và sức mạnh đang thức tỉnh của Lâm Dật.

Đêm tối trên núi Thanh Vân chứng kiến bước đầu của âm mưu trong bóng tối, nơi Lâm Dật đã nhìn thấy kẻ thù nội môn, hiểu rằng con đường tu luyện sẽ đầy rẫy hiểm nguy, nhưng cũng là cơ hội để khai mở bí mật Thần Kiếm và thực sự trưởng thành.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×