Ngày đại hội tông môn cuối cùng cũng đến. Núi Thanh Vân rực sáng dưới ánh mặt trời, cờ phướn màu đỏ và vàng bay phấp phới trên các trụ đá khắc chữ cổ. Tiếng trống lớn vang vọng khắp thung lũng, nhịp trống dồn dập, mang theo cảm giác hào hứng xen lẫn căng thẳng.
Đại hội tông môn là sự kiện trọng đại nhất trong năm, quy tụ toàn bộ đệ tử xuất sắc cả nội môn và ngoại môn. Đây là nơi các cao thủ phô diễn võ học, nội lực, pháp trận và kỹ năng linh lực. Không chỉ là cuộc thi, mà còn là dịp để trưởng lão sàng lọc và nhận diện những tài năng xuất chúng, quyết định ai xứng đáng tiếp cận bí mật tông môn và Thần Kiếm.
Lâm Dật đứng trước sân đấu, ánh mắt dõi theo dòng người bước ra. Hàng loạt đệ tử nội môn, thanh kiếm sáng chói, mạch lực ổn định, bước ra như những chiến thần thực thụ. Các ngoại môn khác thì có vẻ e dè, ánh mắt dõi theo Lâm Dật, người vừa phá giải đan phòng lửa đỏ và chiến thắng Hàn Thao dưới trăng huyết.
— Kẻ này… — Một thiếu niên áo xanh nhíu mày, nhìn Lâm Dật. — Không ngờ ngoại môn cũng có người xuất sắc.
Lâm Dật cười nhẹ, không đáp. Thanh kiếm gãy trong tay phát ra ánh sáng lam dịu, hòa cùng ánh sáng từ ngọc bội. Cậu biết, đại hội này không chỉ là thử thách sức mạnh, mà còn kiểm tra tinh thần, chiến lược và khả năng ứng biến của từng người.
…
Trưởng lão xuất hiện, giọng vang:
— Đại hội tông môn khai mạc! Tất cả đệ tử chuẩn bị!
Sân đấu mở ra, hàng loạt pháp trận nhỏ bùng sáng. Trước mắt Lâm Dật, các đồng môn nội môn bắt đầu thể hiện kỹ năng. Áp lực từ linh lực, thanh kiếm, và pháp trận dày đặc, khiến không gian rung chuyển.
Lâm Dật hít sâu, bước lên sân đấu. Cậu cảm nhận rõ rệt hỗn linh căn và ngọc bội đồng bộ, tạo thành làn sóng năng lượng xanh lam lan tỏa khắp cơ thể. Đây là cơ hội để cậu chứng minh bản lĩnh, và quan trọng hơn, thu thập thông tin về Thần Kiếm.
Đối thủ đầu tiên là Hàn Thao, người mà cậu từng đánh bại dưới trăng huyết. Ánh mắt Hàn Thao đầy hận ý nhưng cũng có phần kính nể. Thanh kiếm lóe sáng, luồng khí đỏ dữ dội bủa vây, áp lực dồn ép Lâm Dật từng bước.
— Không ngờ… ngoại môn cũng mạnh đến vậy, — Hàn Thao thầm nghĩ.
Lâm Dật vận chuyển tâm pháp, kết hợp hỗn linh căn, ngọc bội và thanh kiếm gãy, tạo thành luồng năng lượng xanh lam chặn luồng kiếm đỏ, phản công chính xác. Hai luồng khí va chạm, phát ra âm thanh vang rền, làm rung chuyển sân đấu.
Các đệ tử nội môn đứng xung quanh trầm trồ. Chưa ai từng thấy ngoại môn có thể sử dụng linh lực và pháp trận nội môn một cách thuần thục như Lâm Dật.
— Ta sẽ không để ngươi tiếp tục tiến lên! — Hàn Thao hô vang, tung ra chiêu cuối cùng: Huyết Ảnh Kiếm, kiếm khí đỏ rực như máu tràn khắp sân đấu.
Lâm Dật nhắm mắt một giây, điều hòa toàn bộ năng lượng trong cơ thể, ngọc bội rung lên, thanh kiếm gãy phát sáng mạnh hơn. Một luồng khí xanh lam chấn động bùng lên, phản lại kiếm khí đỏ, hất Hàn Thao lùi lại, bật ngửa trên nền đá.
— Thật… đáng kinh ngạc! — Một đệ tử nội môn thốt lên.
Thắng lợi đầu tiên, nhưng Lâm Dật biết đại hội mới chỉ bắt đầu. Trước mặt là hàng loạt đối thủ, mỗi người đều mang theo pháp trận, linh lực, và mưu lược. Một số đã dùng bùa chú, một số kết hợp nội lực với kiếm khí, tạo thành các màn tấn công bất ngờ.
Đột ngột, không gian rung chuyển. Từ các trụ đá xung quanh sân đấu, ánh sáng nhấp nháy, xuất hiện vòng pháp trận tạm thời, thử thách khả năng ứng biến và kiểm soát linh lực của đệ tử. Lâm Dật hít sâu, cảm nhận rõ từng nhịp linh lực chảy qua kinh mạch, hòa vào ánh sáng từ ngọc bội và thanh kiếm gãy.
— Đây là cơ hội, — Cậu thầm nghĩ. — Nếu kiểm soát tốt, có thể phá giải pháp trận và ghi điểm tối đa.
Các chiêu thức liên tiếp lao tới. Lâm Dật kết hợp linh lực và kỹ năng kiếm thuật, vừa phòng thủ vừa phản công. Thanh kiếm gãy lóe sáng xanh lam, phá tan nhiều chiêu pháp phức tạp, tạo thành những đường sáng kỳ ảo trong không gian.
— Ngươi… — Một trưởng lão nội môn nhíu mày, giọng trầm. — Sức mạnh không phải từ kỹ thuật thuần túy, mà từ hỗn linh căn đồng bộ với ngọc bội và kiếm khí. Ngươi có thể khai mở được Thần Kiếm cổ xưa!
Trận đấu kéo dài cả buổi sáng, Lâm Dật lần lượt đối mặt với nhiều đệ tử nội môn xuất sắc. Mỗi trận đều căng thẳng, vừa kiểm tra sức mạnh, vừa thử thách chiến lược và khả năng ứng biến. Thanh kiếm gãy phát sáng như dẫn đường, ngọc bội rung lên như nhắc nhở từng bước di chuyển chính xác.
Đến cuối ngày, Lâm Dật đứng trên sân đấu, mồ hôi đẫm, huyết dịch sôi trào, nhưng ánh mắt rực rỡ, tự tin và kiên định. Các trưởng lão nhìn cậu, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa thán phục.
— Lâm Dật! — Trưởng lão áo trắng vang giọng. — Ngươi đã vượt qua phần lớn thử thách đại hội. Hỗn linh căn, ngọc bội và thanh kiếm gãy đã chứng minh giá trị của ngươi. Ngươi sẽ được tiếp cận bí mật Thần Kiếm trong nội môn!
Các đệ tử nội môn xôn xao. Một ngoại môn có thể đạt được thứ mà bao người mong mỏi lâu nay. Một số ghen tị, một số kính nể. Lâm Dật bước xuống sân đấu, tay vẫn giữ thanh kiếm gãy, ánh mắt nhìn thẳng về phía trung tâm nội môn, nơi bí mật Thần Kiếm đang chờ đợi.
— Đây mới chỉ là khởi đầu, — Hắn thầm nhủ. — Trên con đường tu tiên, còn nhiều kẻ thù, pháp trận, và thử thách đang chờ. Nhưng hôm nay, ta đã chứng minh… ta không hề yếu.
Ánh sáng xanh lam từ thanh kiếm gãy và ngọc bội hòa cùng ánh mặt trời chiều, chiếu lên sân đấu, như minh chứng cho sức mạnh, quyết tâm và thiên phú đang thức tỉnh của Lâm Dật.
Đại hội tông môn kết thúc, nhưng trong bóng tối, những âm mưu, thâm độc và bí mật về Thần Kiếm vẫn còn hiện hữu. Lâm Dật biết rằng, cuộc chiến thực sự chỉ mới bắt đầu…