Trăng đã tắt, ánh sáng sớm xuyên qua mái hiên Thanh Vân Tông, nhưng không khí vẫn nặng nề như đêm trăng huyết hôm trước. Lâm Dật đi bộ giữa hành lang dài của nội môn, bước chân vang đều trên đá cẩm thạch. Cậu vừa kết thúc trận đấu dưới trăng huyết, để lại cả sân đấu đầy cát bụi và ánh sáng lam dịu từ thanh kiếm gãy.
— Lâm Dật, hôm nay, ngươi sẽ bước vào Đan phòng lửa đỏ, — giọng trưởng lão áo trắng vang lên, trầm trầm. — Đây là nơi rèn luyện nội lực đặc biệt, thử thách khả năng vận dụng linh căn, và xác định xem ngươi có xứng đáng tiếp cận bí mật nội môn hay không.
Lâm Dật cúi đầu, ánh mắt kiên định. Cậu hiểu rằng, ở Thanh Vân Tông, mọi thứ không phải do may mắn, mà do sức mạnh và tâm trí quyết định.
…
Đan phòng lửa đỏ nằm sâu trong nội môn, bên dưới núi Thanh Vân. Lối đi dẫn vào là một hành lang hẹp, tường khắc ký tự cổ, mùi khói nhè nhẹ bốc lên. Khi mở cánh cửa bằng đồng khắc rồng, một làn nhiệt khổng lồ ùa ra, khiến Lâm Dật phải hít sâu.
Phòng rộng mênh mông, bốn bề là những bình đan bằng đồng đỏ, bên trong ánh lửa âm ỉ bùng cháy. Không gian rực đỏ như mặt trời lặn, nhiệt độ tăng dần, nhưng kỳ lạ thay, linh khí trong phòng lại dày đặc, tạo nên cảm giác vừa áp lực vừa kích thích.
— Nhiệt độ và áp lực này sẽ kích thích nội lực, — giọng trưởng lão vang lên qua hệ thống khắc thanh. — Ngươi phải ngồi giữa phòng, điều hòa hơi thở, vận hành hỗn linh căn và thanh kiếm gãy để hấp thụ linh khí. Nếu thất bại, nội lực sẽ bị phản tác dụng, cơ thể bị tổn thương.
Lâm Dật đặt kiếm gãy xuống, ngồi xếp bằng giữa phòng. Hơi thở chậm rãi, nhắm mắt, tập trung tinh thần. Ngọc bội trong ngực rung nhẹ, ánh sáng xanh lam hòa vào ánh lửa đỏ, tạo thành quầng sáng kỳ dị bao quanh cơ thể hắn.
Đầu tiên, luồng nhiệt trong phòng tấn công kinh mạch hắn, khiến tay chân run rẩy, huyết dịch sôi trào. Nhưng Lâm Dật nhắm mắt, vận chuyển tâm pháp. Từng tia linh khí xanh lam từ hỗn linh căn chạy khắp cơ thể, vừa kháng lại nhiệt lượng, vừa hòa vào ngọn lửa, tạo thành dòng năng lượng đồng bộ.
— Cứ tập trung, không dao động… — Hắn thầm nhủ.
Ngọn lửa trong bình bỗng biến đổi, cao hơn, dữ dội hơn, như có ý thức. Nó hình thành những hình bóng chiến sĩ cổ đại, từng chiêu thức, từng nhát kiếm quay vòng quanh, tấn công Lâm Dật.
— Đây… là ảo cảnh kiểm tra nội lực! — Hắn nhận ra.
Cậu hít sâu, tay nắm chặt chuôi kiếm gãy. Một luồng khí lạnh từ ngọc bội trào ra, hòa vào ngọn lửa đỏ, tạo thành vòng phòng thủ xoay tròn quanh cơ thể. Từng nhát kiếm ánh sáng đỏ lóe lên, đánh bật hình bóng chiến sĩ, nhưng luồng nhiệt vẫn dội vào thân, khiến cơ thể tê dại.
— Nội lực và tinh thần phải hòa làm một… — Lâm Dật tự nhủ. Cậu vận chuyển toàn bộ tâm pháp, đồng bộ hóa hỗn linh căn, ngọc bội và thanh kiếm gãy. Ánh sáng xanh lam bùng lên, len lỏi trong luồng lửa đỏ, đánh bật sức nóng dữ dội.
Một phút… hai phút… ba phút… cơ thể Lâm Dật chịu áp lực cực hạn, mồ hôi tuôn như mưa, tim đập mạnh. Nhưng dần dần, cảm giác đau đớn chuyển thành luồng năng lượng chảy trôi khắp huyết mạch, tăng cường sức mạnh.
— Hỗn linh căn… thật sự đáng kinh ngạc, — Lâm Dật thầm thì. — Chỉ cần ta hiểu rõ cách vận dụng… sức mạnh sẽ vô hạn.
Ngọn lửa đỏ bỗng cao vút, hình thành một pháp trận hình tròn, xoay quanh hắn. Trong nháy mắt, cảnh tượng cả phòng biến đổi: đáy bình đan mở ra, các luồng ánh sáng chớp nháy, tạo thành mê trận, thử thách kỹ năng ứng biến của hắn.
Lâm Dật mở mắt, vận lực dồn vào thanh kiếm gãy. Một luồng ánh sáng xanh lam thấu xuyên qua pháp trận, chạm vào các luồng lửa đỏ. Từng tia sáng va chạm, phát ra âm thanh vang rền, toàn bộ đan phòng rung chuyển.
— Không thể nào… — giọng trưởng lão vang lên, đầy kinh ngạc. — Hỗn linh căn và thanh kiếm gãy đã đồng bộ, phá giải pháp trận nội môn!
Các đệ tử nội môn đứng quan sát từ ngoài, mắt tròn xoe. Không ai ngờ một đệ tử ngoại môn lại có thể kiểm soát nội lực và pháp trận nội môn đến mức này.
Lâm Dật thở dốc, nhưng ánh mắt rực lửa. Cậu nhận ra rằng: nội lực vừa được rèn luyện không chỉ mạnh hơn, mà còn mở ra kênh linh khí mới, kết nối sâu hơn với hỗn linh căn.
— Ta phải nắm vững sức mạnh này… — Cậu thầm nghĩ. — Nếu không, sẽ không thể đối mặt với những kẻ thù sắp tới.
Đột nhiên, từ bình đan trung tâm, một luồng ánh sáng đỏ rực bùng lên, tạo thành hình dáng một hồn trận thủ lửa, khổng lồ như rồng, đôi mắt sáng đỏ chói.
— Ai dám xâm nhập đan phòng… — Tiếng hồn trận vang vọng, rung chuyển cả phòng.
Lâm Dật đứng thẳng, tay siết chặt ngọc bội và kiếm gãy, ánh sáng xanh lam lan tỏa khắp cơ thể. Hắn bước tới, ánh mắt kiên định:
— Ta là Lâm Dật! Ngươi không thể ngăn cản ta!
Hồn trận thủ lao tới, lửa đỏ bùng phát khắp phòng. Lâm Dật vận lực tối đa, kết hợp ngọc bội và hỗn linh căn, mỗi nhát kiếm lóe lên ánh lam, chặn và phản công từng luồng lửa dữ dội.
Trận chiến kéo dài hàng giờ, cơ thể hắn đẫm mồ hôi, huyết dịch sôi trào, nhưng tinh thần không hề dao động. Dần dần, hồn trận thủ mệt mỏi, luồng lửa giảm dần, cuối cùng tan biến thành ánh sáng đỏ nhạt, hòa vào các bình đan.
Cả đan phòng yên tĩnh trở lại. Lâm Dật gục xuống, thở dốc, mồ hôi và máu hòa lẫn, ánh mắt vẫn sáng rực, đầy quyết tâm.
— Ngươi… đã thành công! — Giọng trưởng lão vang lên, vừa kinh ngạc vừa thán phục. — Một ngoại môn nhưng có thể hóa giải đan phòng lửa đỏ nội môn. Hỗn linh căn quả nhiên là thiên phú tu tiên hiếm thấy!
Các đệ tử nội môn nhìn Lâm Dật bằng ánh mắt vừa sợ hãi vừa thán phục. Họ nhận ra rằng, không chỉ ngoại môn, mà cả nội môn Thanh Vân Tông cũng khó ai sánh kịp sức mạnh tiềm ẩn của hắn.
Lâm Dật đứng dậy, ánh mắt nhìn quanh đan phòng. Ngọc bội trong ngực rung lên nhẹ, thanh kiếm gãy phát sáng xanh lam dịu dàng. Cậu hiểu rằng: bí mật Thần Kiếm và vận mệnh của mình vẫn còn ẩn sâu, nhưng giờ đây, sức mạnh đã đủ để bước tiếp.
Ánh trăng sớm ló dạng, ánh sáng đỏ nhạt từ các bình đan còn sót lại, chiếu lên mặt hắn, như chứng nhận cho sức mạnh mới thức tỉnh. Lâm Dật mỉm cười:
— Con đường tu tiên chỉ mới bắt đầu…
Và từ đây, hành trình Lâm Dật trong nội môn Thanh Vân Tông sẽ mở ra những thử thách mới, từ đồng môn ganh ghét, pháp trận bí ẩn, cho tới những bí mật kinh thiên động địa của Thần Kiếm.