ngọn lửa phi thăng

Chương 13: Người con gái áo trắng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau khi rời Vạn Quỷ Cốc, núi Thanh Vân chìm trong ánh chiều tàn. Không gian tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió thổi qua các ngọn thông và những bước chân đều đặn của Lâm Dật. Cậu vẫn chưa hoàn hồn sau thử thách sinh tử, mồ hôi và bụi đất còn vương trên mái tóc, nhưng ánh mắt vẫn rực lửa quyết tâm.

— Bước tiếp… phải tìm manh mối về Thần Kiếm, — Lâm Dật tự nhủ. — Vạn Quỷ Cốc chỉ là bước đầu. Nội môn vẫn còn nhiều bí ẩn.

Bất ngờ, từ trong sương mù, một bóng dáng xuất hiện. Áo trắng bay nhẹ, như một dải mây trong chiều. Cô gái đứng im giữa lối đi, đôi mắt sáng như sao, nhìn thẳng Lâm Dật.

— Ai đó… — Cậu nhíu mày, tay nắm chặt chuôi kiếm gãy.

Cô gái áo trắng mỉm cười, giọng nhẹ nhàng:

— Ta đợi ngươi lâu rồi, Lâm Dật.

— Ngươi… biết ta? — Lâm Dật nhíu mày, cảnh giác.

— Biết. Ta là người canh giữ manh mối về Thần Kiếm. Nhưng ngươi phải đủ sức mạnh và tinh thần, mới xứng đáng biết sự thật.

Ánh mắt cô gái sáng rực, như nhìn thấu linh hồn Lâm Dật. Cậu cảm nhận một luồng năng lượng dịu dàng nhưng mạnh mẽ, hòa cùng ánh sáng lam từ ngọc bội và thanh kiếm gãy, như báo hiệu một mối liên kết kỳ lạ.

— Ta đến để tìm Thần Kiếm… — Lâm Dật trầm giọng. — Ngươi… có manh mối gì?

Cô gái áo trắng bước tới, để lộ bàn tay nhỏ nhưng chắc chắn, nhấn nhẹ vào chuôi kiếm gãy:

— Thần Kiếm cổ xưa không chỉ là bảo vật tu tiên, mà còn ẩn chứa quyền lực có thể thay đổi Thanh Vân Tông. Người nội môn đang âm mưu sử dụng nó cho mục đích thâm độc. Ngươi phải thận trọng.

— Người nội môn? — Lâm Dật cau mày. — Ý ngươi là kẻ thù trong nội môn?

— Đúng. Nhưng ta không thể làm thay nhiệm vụ của ngươi. Chỉ có thể dẫn đường và cho ngươi manh mối.

Cô gái rút từ áo ra một cuộn da cổ, mở ra các ký tự kỳ bí và sơ đồ pháp trận. Những ký tự lấp lánh, ánh sáng dịu dàng lan tỏa, và Lâm Dật nhận ra: đây chính là manh mối quan trọng về Thần Kiếm cổ xưa.

— Đây là… — Cậu thầm thốt lên, mắt sáng rực. — Pháp trận bảo vệ Thần Kiếm và vị trí ẩn náu!

Cô gái áo trắng gật đầu:

— Ngươi phải nhanh chóng, âm mưu đang dần lộ. Những kẻ nội môn tham vọng sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để sở hữu Thần Kiếm.

Trước khi Lâm Dật kịp hỏi thêm, từ phía rừng núi, tiếng bước chân và tiếng cười khẽ vang lên. Một nhóm đệ tử nội môn xuất hiện, mắt sắc lạnh, nhìn thẳng về phía hai người.

— Họ là ai? — Lâm Dật nhíu mày.

— Kẻ săn lùng manh mối Thần Kiếm… — Cô gái nhẹ nhàng đáp, ánh mắt nghiêm nghị. — Ngươi phải chiến đấu nếu muốn sống sót.

Không chần chừ, Lâm Dật vận lực, thanh kiếm gãy lóe sáng xanh lam, ngọc bội phát ánh sáng dịu. Cậu lao vào trận chiến, vừa né tránh vừa phản công. Đòn đánh của các đệ tử nội môn dữ dội, nhưng Lâm Dật đã rèn luyện qua Vạn Quỷ Cốc, phối hợp linh lực, hỗn linh căn và pháp trận tạm thời từ cuộn da, đánh bật từng chiêu thức.

Cô gái áo trắng đứng phía sau, nhắm mắt, đặt tay lên đất. Một vòng pháp trận nhẹ lóe sáng, hỗ trợ Lâm Dật, đồng thời trấn áp những chiêu pháp xung quanh. Sức mạnh từ pháp trận và hỗn linh căn của Lâm Dật hòa làm một, tạo thành luồng năng lượng ổn định, phản công dữ dội.

— Thanh kiếm gãy và ngọc bội… — Cô gái thầm thì, ánh mắt trầm trầm. — Chỉ ngươi mới có thể khai mở sức mạnh này và tiếp cận Thần Kiếm.

Trận chiến kéo dài suốt cả buổi chiều. Lâm Dật di chuyển linh hoạt, vừa né tránh, vừa khai phá các chiêu thức từ cuộn da cổ, dần dần đẩy lùi nhóm đệ tử nội môn. Mồ hôi, máu và bụi đất hòa lẫn, nhưng ánh mắt cậu vẫn rực sáng, kiên định.

Cuối cùng, nhóm đệ tử nội môn bị đẩy lùi, lặng lẽ rút lui vào rừng. Lâm Dật thở dốc, tay vẫn nắm chặt kiếm gãy, ánh mắt kiên định. Cô gái áo trắng tiến lại gần, nở nụ cười dịu dàng:

— Ngươi đã vượt qua thử thách đầu tiên. Nhưng con đường còn dài. Bí mật Thần Kiếm không chỉ nằm ở pháp trận, mà còn ở tâm ý và sự lựa chọn.

— Tâm ý? — Lâm Dật nhíu mày. — Ý ngươi là gì?

— Chỉ những người trong sạch, kiên định và đủ sức mạnh mới có thể sở hữu Thần Kiếm, — cô gái nói. — Bất kỳ tham vọng, hận thù hay mưu mô sẽ bị thanh kiếm nhận diện và trừng phạt.

Lâm Dật cúi đầu, ánh mắt trầm lặng. Cậu hiểu rằng, sức mạnh không chỉ đến từ linh lực hay pháp trận, mà còn từ tâm trí, tinh thần và quyết tâm. Thanh kiếm gãy và ngọc bội là công cụ, nhưng chính ý chí mới quyết định vận mệnh.

— Ta sẽ không bỏ cuộc, — Cậu thầm nhủ. — Dù thử thách tiếp theo có nguy hiểm, ta cũng sẽ tìm ra Thần Kiếm.

Cô gái áo trắng nhìn Lâm Dật, ánh mắt tràn đầy tin tưởng và bí ẩn:

— Ngươi cần nghỉ ngơi, luyện tập và chuẩn bị. Bước tiếp theo sẽ nguy hiểm hơn cả Vạn Quỷ Cốc. Nhưng ta sẽ luôn ở gần, để dẫn đường khi cần thiết.

— Cảm ơn ngươi, — Lâm Dật đáp, ánh mắt rực sáng. — Nhưng trên con đường này, ta phải tự mình bước đi.

Áo trắng của cô bay nhẹ trong gió chiều, tạo thành một hình bóng tinh khiết, như dẫn lối cho Lâm Dật bước vào những bí ẩn sâu hơn của nội môn, Thần Kiếm, và cả những âm mưu chưa được hé lộ.

— Người con gái áo trắng… — Lâm Dật thầm nhủ. — Có lẽ, ngươi là chìa khóa để giải mã tất cả.

Ánh trăng buổi tối rọi xuống núi Thanh Vân, chiếu lên thanh kiếm gãy và ngọc bội, hòa cùng bóng áo trắng, như báo hiệu bước ngoặt mới trong hành trình tu tiên của Lâm Dật.

Đêm ấy, trong tĩnh lặng của núi Thanh Vân, Lâm Dật hiểu rằng sức mạnh, manh mối Thần Kiếm và những thử thách âm mưu nội môn đang dần hội tụ. Và người con gái áo trắng, với bí ẩn và ánh mắt dịu dàng, sẽ trở thành bạn đồng hành và thử thách tinh thần trên con đường tu tiên phía trước.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×