ngọn lửa phi thăng

Chương 3: Bí ẩn của tấm ngọc bội


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Không gian hang động dần lắng lại sau luồng sáng mãnh liệt. Lâm Dật ngồi bệt xuống nền đá, bàn tay vẫn run run siết chặt chuôi kiếm gãy. Tim đập thình thịch trong lồng ngực, như muốn vỡ tung.

Hắn ngước nhìn quanh. Những vách đá khắc đầy cổ ngữ vẫn phát ra ánh sáng mờ, nhưng có vẻ đã yếu đi nhiều. Trong không khí còn phảng phất hơi thở của một loại linh lực nồng đậm, khiến hắn dù mệt lả nhưng vẫn cảm thấy cơ thể ấm áp, máu huyết lưu thông khác thường.

Thanh kiếm gãy đặt ngang trên đùi. Tuy chỉ còn một nửa thân, lại loang lổ rỉ sét, nhưng cứ mỗi lần chạm vào, trong lòng hắn lại dấy lên cảm giác như đang cầm cả một ngọn núi, vừa nặng nề vừa hùng vĩ.

Đúng lúc ấy, mảnh ngọc bội lục sắc trong tay hắn lại phát sáng. Ánh sáng lần này dịu dàng, như ngọn lửa ấm lan tỏa khắp người, xua đi sự mệt mỏi.

— Ngọc bội này… rốt cuộc là thứ gì? – Lâm Dật thì thầm.

Ngay sau đó, giọng nói già nua quen thuộc vang lên trong đầu, không còn lạnh lẽo mà chậm rãi như đang kể chuyện cổ xưa:

— Ngọc bội kia vốn là tín vật mà năm xưa Gia tộc Lâm được giao giữ. Nó không chỉ là chìa khóa mở pháp trận nơi này, mà còn là mảnh tàn của Phong Ấn Cổ Giới. Chỉ có huyết mạch Lâm thị mới có thể kích hoạt nó.

— Gia tộc… Lâm? – Lâm Dật ngẩn người.

— Phải. Ngươi tưởng mình chỉ là một đứa trẻ mồ côi bình thường? Không. Ngươi chính là hậu nhân cuối cùng còn sống sót của một dòng họ từng vang danh thiên hạ. Gia tộc Lâm đời đời được giao trọng trách canh giữ Thần Kiếm. Nhưng khi đại chiến giáng xuống, gia tộc bị tru diệt, chỉ còn vài mạch huyết may mắn thoát. Ngọc bội này… vốn dĩ phải do cha ngươi truyền lại.

Trái tim Lâm Dật run lên. Cậu nhớ lại những đêm thơ ấu, khi mẹ còn sống, bà thường vuốt ve ngọc bội này rồi ngẩn ngơ rơi lệ. Nhưng bà chưa từng nói rõ lai lịch. Chỉ đến khi hấp hối, bà thì thầm: “Hãy giữ lấy nó… một ngày con sẽ hiểu.”

Đến hôm nay, cuối cùng bí ẩn hé lộ.

— Vậy… những kẻ hắc y kia… là ai? Tại sao lại tàn sát thôn Dược Sơn? – Lâm Dật hỏi, giọng nghẹn lại.

Giọng già nua im lặng một thoáng rồi đáp:

— Ngươi còn quá yếu, chưa đủ sức biết hết. Nhưng hãy nhớ, kẻ đứng sau tất cả… chính là người đang tìm cách đoạt lại Thần Kiếm. Vì ngọc bội, vì thanh kiếm này, ngươi và cả thôn đã trở thành vật hi sinh.

Móng tay Lâm Dật cắm sâu vào da thịt. Trong đôi mắt đen sâu thẳm, ngọn lửa thù hận cháy bùng. Hắn khẽ nghiến răng:

— Ta thề… dù phải bước vào vực thẳm máu lửa, ta cũng sẽ tìm ra kẻ đó.

Như đáp lại, ngọc bội lại phát sáng, lần này ánh sáng xoay tròn, chiếu xuống nền đá trước mặt, mở ra một đồ hình. Trên đồ hình, từng dòng chữ cổ hiện lên rõ ràng, tỏa ra uy nghiêm vô tận.

Lâm Dật ngơ ngác nhìn. Trong đầu bất chợt vang lên giọng nói già nua, dạy hắn đọc từng chữ.

— Đây là… Tâm Pháp Căn Nguyên Kiếm Đạo. Chính là pháp quyết mà bao đời gia tộc Lâm bảo hộ. Muốn khống chế Thần Kiếm, ngươi phải tu luyện pháp quyết này. Tuy chỉ là khởi đầu, nhưng một khi bước qua cửa này, ngươi sẽ không còn là phàm nhân nữa.

Lâm Dật hít sâu một hơi. Trong lòng hắn, sợ hãi và kích động đan xen. Đêm nay, mọi thứ thay đổi: từ một kẻ mồ côi yếu ớt, hắn bỗng đứng trước con đường tu tiên đầy hiểm nguy.

Nhưng hắn hiểu, mình không còn lựa chọn nào khác.

— Xin tiền bối chỉ dẫn! – Hắn quỳ xuống, giọng kiên định.

Giọng già nua bật cười vang, âm vang như sấm:

— Tốt! Vậy hãy lắng nghe.

Ngay sau đó, vô số dòng chữ cổ trên vách đá bừng sáng, rồi hóa thành từng tia sáng bay vào mi tâm Lâm Dật. Hắn nhăn mặt, đầu đau như búa bổ, toàn thân run lẩy bẩy. Nhưng từng câu từng chữ khắc sâu vào tâm trí, trở thành một bộ tâm pháp hoàn chỉnh.

Trong ảo giác, hắn thấy mình đứng trên đỉnh núi cao, tay cầm thanh kiếm gãy, thi triển chiêu thức chém nát mây trời. Kiếm ý sắc bén, uy thế vô song.

Khi tỉnh lại, mồ hôi hắn tuôn như tắm, nhưng ánh mắt lại bừng sáng khác hẳn. Trong cơ thể, một luồng khí lưu thông, nóng rực như lửa, mát lạnh như nước, dung hòa kỳ lạ.

— Đây… là linh lực? – Hắn thốt lên, khó tin.

— Đúng vậy. Ngươi đã đặt chân vào cửa ngưỡng tu luyện. Từ nay trở đi, ngươi sẽ không còn là phàm nhân nữa. Nhưng hãy nhớ, con đường này đầy máu và xương. Nếu tâm ngươi dao động, sẽ lập tức bị diệt.

Lâm Dật siết chặt ngọc bội trong tay. Hắn nhìn thẳng vào bóng tối trước mặt, trong mắt ánh lên sự kiên định chưa từng có.

— Ta sẽ không lùi bước.

Trong phút chốc, ngọc bội phát ra ánh sáng lần nữa, rồi hòa tan vào ngực hắn, biến mất. Nhưng hắn biết, nó đã dung hợp vào huyết mạch, trở thành một phần thân thể hắn.

Tiếng cười già nua xa dần, vang vọng trong hư không:

— Tốt. Hãy tu luyện, hãy mạnh mẽ. Rồi một ngày… ngươi sẽ biết hết sự thật.

Âm thanh biến mất. Hang động lặng lẽ trở lại, chỉ còn Lâm Dật và thanh kiếm gãy.

Trong lòng hắn, một lời thề khắc cốt ghi tâm:

Sống sót – mạnh mẽ – báo thù – giải lời nguyền của huyết mạch.

Trên con đường đầy máu lửa phía trước, ngọc bội sẽ là ngọn đèn dẫn đường, và thanh kiếm gãy sẽ là vũ khí khai mở vận mệnh.

Đêm ấy, trong hang động sâu thẳm, một thiếu niên ngồi xếp bằng, nhắm mắt tu luyện, bắt đầu hành trình bước vào thế giới tu tiên đầy hiểm nguy.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×