ngọn lửa phi thăng

Chương 4: Ngọn núi ẩn tiên nhân


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trong bóng tối của hang động, ánh sáng từ vách đá dần phai nhạt. Lâm Dật vẫn ngồi xếp bằng, toàn thân chìm trong hơi thở chậm rãi. Hắn vận chuyển tâm pháp “Căn Nguyên Kiếm Đạo” lần đầu tiên.

Khí tức trong cơ thể chậm rãi lưu thông, yếu ớt nhưng ổn định. Mỗi vòng vận chuyển, kinh mạch đau nhói như dao cắt, nhưng từng chút một, hắn cảm thấy thân thể mình dần mở ra, hấp thụ linh khí trong không gian.

Hơi thở một lúc mạnh dần, bốn bề tĩnh mịch. Trong khoảnh khắc, hắn như nghe được tiếng thì thầm mơ hồ của những vong hồn chiến sĩ từng ngã xuống nơi này. Từng tiếng gào bi tráng vọng lại, hòa vào khí tức của thanh kiếm gãy đặt ngang gối.

Khi mở mắt, đôi mắt hắn đã sáng lên một tia sáng khác biệt – ánh sáng của người đã bước vào ngưỡng cửa tu luyện.

— Ta… không còn là phàm nhân nữa.

Hắn siết chặt chuôi kiếm gãy, ngẩng nhìn vách đá, lòng tràn ngập quyết tâm. Nhưng hắn cũng hiểu, ngồi mãi trong hang động sẽ không bao giờ mạnh lên được. Phải bước ra ngoài, đối diện với thế giới, hắn mới tìm thấy con đường.

Lâm Dật đứng dậy, tìm lối đi. Ở cuối hang động, một khe hở nhỏ lóe sáng, tựa như ánh trăng chiếu qua. Hắn men theo, chậm rãi bước ra.

Ánh sáng tràn vào mắt, khiến hắn phải đưa tay che lại. Khi quen dần, hắn giật mình. Trước mặt là một ngọn núi cao vời vợi, cây cối um tùm, mây mù giăng phủ.

Ngọn núi này như tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Tiếng chim hót, tiếng suối róc rách vang vọng, linh khí trong không khí浓厚 gấp mấy lần thôn Dược Sơn.

“Đây… là đâu?” – Hắn ngẩn ngơ.

Ngay khi đặt chân ra ngoài, một luồng áp lực vô hình ập tới. Hắn nắm chặt chuôi kiếm gãy, căng thẳng đề phòng.

Giữa lưng chừng núi, bỗng vang lên tiếng ho khan khàn khàn. Một bóng người từ trong sương mờ hiện ra: lão ăn mày rách rưới. Râu tóc bạc phơ, áo choàng vá chằng vá đụp, tay cầm bầu rượu nứt vỡ.

Ánh mắt lão, mơ màng như kẻ điên, nhưng chỉ thoáng chạm qua, Lâm Dật rùng mình. Cảm giác như cả sinh mệnh bị nhìn thấu.

— Thú vị… thú vị. Một tiểu tử phàm tục mà lại mang theo khí tức của Thần Kiếm… – Lão cười khà khà, tiếng cười khô khốc như lá rụng.

Lâm Dật lùi lại bản năng, gầm khẽ:

— Ngươi là ai?

Lão nhấc bầu rượu lên tu một hơi, rượu tràn xuống áo mà chẳng thèm để ý. Đoạn, lão ngồi phịch xuống tảng đá, phẩy tay:

— Ai ta là ai không quan trọng. Quan trọng là… tiểu tử ngươi muốn sống sót, phải dựa vào ta.

— Ý ngươi là gì? – Lâm Dật cau mày.

Lão ăn mày ngáp dài, ánh mắt lướt qua thanh kiếm gãy trên tay hắn, khẽ cười:

— Kiếm đó… không phải ai cũng nắm nổi. Ngươi đã cầm được, chứng tỏ huyết mạch không tầm thường. Nhưng hiện tại, ngươi yếu đến mức gió cũng thổi ngã. Không học cách vận dụng, ngươi sẽ sớm chết không kịp ngáp.

Nói rồi, lão tiện tay bốc một hòn đá ném ra xa. “Vù” một tiếng, hòn đá xuyên thủng ba thân cây to như cột đình, để lại lỗ thủng đen ngòm.

Lâm Dật trợn mắt, kinh hãi.

— Đây… là tiên pháp?

Lão ăn mày bật cười, để lộ hàm răng vàng ố:

— Tiên pháp? Hừ, chỉ là trò trẻ con thôi. Thằng nhóc, muốn học không?

Lâm Dật siết chuôi kiếm, suy nghĩ chốc lát. Trong lòng hắn vẫn còn nghi ngờ, nhưng trực giác mách bảo rằng lão không có ác ý. Hơn nữa, nếu quả thật có thể học được, đó sẽ là cơ hội duy nhất để mạnh lên.

Hắn khom người, chắp tay:

— Xin tiền bối chỉ dạy.

Lão ăn mày cười ha hả, nốc thêm ngụm rượu rồi phẩy tay:

— Được! Từ nay, ngươi gọi ta là Lão Cùng Tử. Học trò à, chuẩn bị chịu khổ đi thôi.

Những ngày sau đó, Lâm Dật bắt đầu luyện tập dưới sự chỉ dẫn kỳ quái của Lão Cùng Tử.

Mỗi sáng, lão bắt hắn vác đá leo núi, leo đến khi gục xuống mới cho nghỉ. Trưa, lão ép hắn ngồi dưới thác nước, chịu áp lực khổng lồ để rèn luyện gân cốt. Tối đến, lão lại bắt hắn ngồi thiền, vận hành tâm pháp để hấp thụ linh khí trong trời đất.

Khổ cực đến mức Lâm Dật nhiều lần ngã gục, toàn thân rách toạc, máu hòa trong nước. Nhưng mỗi lần hắn muốn bỏ cuộc, ánh mắt mẹ, hình ảnh dân làng, và lời thề báo thù lại hiện lên.

Hắn nghiến răng, bò dậy, tiếp tục.

Lão Cùng Tử đứng xa, uống rượu cười khùng khục:

— Tốt! Máu chưa nguội, chí chưa tàn. Thằng nhóc này có cốt cách!

Một đêm nọ, khi Lâm Dật đang thiền định, ngọc bội trong ngực bỗng phát sáng lần nữa. Ánh sáng chiếu thẳng lên bầu trời, xuyên qua mây mù.

Trong ánh sáng ấy, Lâm Dật mơ hồ thấy một ảo ảnh: một thanh kiếm khổng lồ xuyên qua bầu trời, máu nhuộm đỏ đất trời, vô số bóng người quỳ gục. Một giọng nói trầm vang vọng:

— Kẻ mang ngọc bội, là kẻ kế thừa Thần Kiếm!

Lâm Dật bừng tỉnh, mồ hôi tuôn như mưa. Hắn nắm chặt chuôi kiếm gãy, ánh mắt sáng rực.

Lão Cùng Tử từ xa đi tới, gật gù:

— Xem ra ngọc bội đã thừa nhận ngươi. Tốt, rất tốt. Nhưng hãy nhớ, thằng nhóc, sức mạnh càng lớn, vận mệnh càng nặng. Một ngày nào đó, ngươi sẽ hiểu.

Đêm ấy, Lâm Dật không ngủ. Hắn ngồi suốt đêm, nhìn ngọc bội phát sáng nhàn nhạt trong ngực, trong lòng dấy lên niềm tin kiên định.

Dù con đường trước mặt đầy máu lửa, hắn cũng sẽ bước đi.

Và ngọn núi ẩn trong mây ấy, chính là nơi khởi đầu con đường tu tiên huyền hoặc của Lâm Dật.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×