Sau nửa năm khổ luyện dưới sự dạy dỗ quái dị của Lão Cùng Tử, thân thể Lâm Dật thay đổi hẳn. Gân cốt rắn chắc, bước chân vững vàng, trong huyết mạch dường như đã có một luồng khí lực khác hẳn phàm nhân.
Mỗi đêm hắn ngồi thiền, linh khí tự động hội tụ, từng tia sáng mờ ảo nhập vào huyết nhục. Mặc dù còn rất xa mới bước đến cảnh giới chân chính của tu tiên, nhưng so với hắn trước kia đã khác một trời một vực.
Một sáng nọ, Lão Cùng Tử gọi hắn đến, đưa cho một mảnh tre cũ kỹ.
— Tiểu tử, đã đến lúc ngươi rời núi.
Lâm Dật kinh ngạc:
— Sư phụ, ý người là…?
Lão ngửa cổ uống rượu, cười khùng khục:
— Ta không phải sư phụ ngươi. Chỉ là thấy thú vị mà dạy dỗ chút ít. Con đường của ngươi, phải tự đi. Nếu ngươi chỉ ở đây, cả đời cũng chỉ là phế vật có sức mạnh mà thôi.
Nói đoạn, lão phẩy tay, mảnh tre phát sáng lờ mờ. Trên đó hiện ra ba chữ Thanh Vân Tông.
— Tông môn này, từng là nơi ta… à, thôi, không cần biết. Nơi đó là chính đạo trong thiên hạ, môn hạ đông đảo, kẻ tài tuấn tụ hội. Nếu ngươi muốn thực sự bước chân vào con đường tu tiên, đó là nơi duy nhất ngươi có thể thử.
Ánh mắt Lão Cùng Tử thoáng qua một tia tang thương.
— Nhưng nhớ kỹ, vào được không có nghĩa sẽ sống sót. Người yếu, người ngốc, người không đủ quyết tâm, sẽ bị nuốt chửng.
Lâm Dật ôm quyền, cúi đầu thật sâu.
— Dù con đường có khổ, có chết, ta cũng phải đi!
Lão Cùng Tử nhìn hắn hồi lâu, cười nhạt:
— Tốt, máu chưa lạnh. Đi đi, đừng để ta thất vọng.
…
Ba ngày sau, Lâm Dật rời khỏi ngọn núi mây mù, mang theo kiếm gãy, ngọc bội và mảnh tre. Đường đi hiểm trở, xuyên qua núi rừng hoang vu, nhiều lần hắn chạm trán dã thú hung hãn, nhưng với võ công luyện được, hắn không còn bất lực như xưa.
Một lần, hắn gặp một con hắc lang to như trâu, ánh mắt đỏ rực. Cuộc chiến kéo dài nửa canh giờ, cuối cùng hắn dùng thanh kiếm gãy đâm xuyên yết hầu sói. Đứng trước xác thú, mồ hôi và máu hòa lẫn, hắn mím môi:
— Chỉ có không ngừng mạnh lên, mới có thể sống sót.
…
Sau hơn mười ngày lặn lội, cuối cùng hắn cũng tới chân dãy núi hùng vĩ. Trước mặt, mây mù cuồn cuộn, từng ngọn núi cao ngút trời, cung điện nguy nga ẩn hiện trong sương trắng. Trên bầu trời, có bóng chim khổng lồ bay lượn, có đạo nhân cưỡi kiếm lướt qua, khiến người phàm dưới chân núi chỉ biết ngửa mặt thán phục.
Đó chính là Thanh Vân Tông – một trong ba đại môn phái tu tiên lớn nhất Trung Châu.
Trước cổng núi, hàng trăm thiếu niên trai gái tụ tập. Ai nấy ăn mặc khác nhau, nhưng ánh mắt đều tràn ngập mong chờ. Đây chính là ngày Thanh Vân Tông chiêu sinh đệ tử ngoại môn – ba năm mới có một lần.
Lâm Dật hòa vào dòng người. Trong lòng vừa háo hức, vừa thấp thỏm. Hắn không biết mình có được lựa chọn không, nhưng trong ngực, ngọc bội dường như rung nhẹ, như đang dẫn đường.
Trên bậc thang đá dài vô tận, mấy đạo nhân áo xanh đứng sừng sững. Một vị trung niên râu dài, ánh mắt nghiêm nghị, cất tiếng:
— Chư vị thiếu niên, hôm nay là đại điển chiêu sinh của Thanh Vân Tông. Ai đủ tư cách, sẽ trở thành đệ tử ngoại môn. Kẻ nào có thiên phú cao, còn có thể được các trưởng lão trực tiếp thu làm đệ tử. Nhưng kẻ nào không đạt, sẽ bị mời rời núi, không được dây dưa!
Lời còn chưa dứt, đám thiếu niên xung quanh đã nhao nhao, vừa lo lắng vừa kích động.
Vị đạo nhân vung tay, một đài ngọc sáng ngời hiện ra.
— Từng người bước lên, đặt tay lên Ngọc Thạch. Ngọc Thạch sẽ hiển thị linh căn. Kẻ nào có linh căn, mới đủ tư cách tu tiên!
Một thiếu niên gầy gò bước lên trước tiên, run rẩy đặt tay. Ngọc Thạch lập tức sáng lên ánh vàng nhạt. Vị đạo nhân gật đầu:
— Linh căn phổ thông, có thể nhập ngoại môn.
Thiếu niên kia quỳ xuống lạy tạ, rồi được dẫn đi.
Kế tiếp, một cô nương dung mạo thanh tú bước lên. Ánh sáng xanh biếc bùng nổ, cả quảng trường rúng động.
— Linh căn Thủy thượng phẩm! – Vị đạo nhân râu dài bật thốt. — Có tư cách nhập nội môn!
Đám thiếu niên phía dưới xôn xao. Ánh mắt ai cũng tràn ngập hâm mộ.
Từng người tiến lên, có kẻ vui mừng, có kẻ thất vọng bị mời rời đi.
Cuối cùng, đến lượt Lâm Dật.
Hắn hít sâu, bước lên. Khi bàn tay chạm vào Ngọc Thạch, trong ngực ngọc bội đột nhiên rung mạnh, một luồng sáng chói mắt tuôn ra, bao phủ cả quảng trường.
Ánh sáng không phải vàng, không phải xanh, mà là hỗn hợp kim – huyết – lam, xoáy tròn như lửa xoáy trong bão.
Toàn trường im phăng phắc. Vị đạo nhân râu dài sững sờ, đôi mắt lóe sáng.
— Đây là… hỗn linh căn? Không, không đúng… sao lại có khí tức cổ xưa thế này?
Đúng lúc ấy, từ xa vang lên tiếng chuông đồng. Một bóng người áo bào trắng từ trên trời hạ xuống, tay cầm phất trần, khí tức như núi cao biển rộng.
Đệ tử Thanh Vân Tông đồng loạt quỳ xuống:
— Tham kiến Trưởng lão!
Vị trưởng lão áo trắng dừng lại trước mặt Lâm Dật, nhìn hắn chăm chú. Trong ánh mắt lão lóe lên một tia kinh ngạc khó giấu.
— Tiểu tử, ngươi tên là gì?
— Vãn bối… Lâm Dật.
Trưởng lão khẽ gật đầu, đoạn cười nhạt:
— Từ nay, ngươi là đệ tử dưới trướng ta.
Cả quảng trường xôn xao. Bao nhiêu ánh mắt ghen tị, ngạc nhiên, hậm hực đổ dồn lên người thiếu niên áo vải thô.
Lâm Dật siết chặt nắm tay, trong lòng bùng lên lửa nóng:
— Ta đã bước vào cánh cửa tu tiên rồi!
…
Đêm ấy, khi được dẫn về nơi ở tân đệ tử, Lâm Dật nằm ngửa nhìn trăng trên đỉnh Thanh Vân Sơn, lòng không sao yên tĩnh. Trong tim hắn, hình ảnh mẹ, dân làng, ngọn núi máu lửa năm xưa lại hiện lên.
— Con đường tu tiên… chỉ mới bắt đầu.
Và từ đây, vận mệnh của hắn sẽ gắn liền với những bí mật kinh thiên động địa của Thanh Vân Tông.