ngọn lửa phi thăng

Chương 6: Thử thách linh căn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh trăng xuyên qua mái hiên Thanh Vân Tông, phủ lên khuôn viên rộng lớn. Gió thổi nhẹ, hương hoa tiên thảo phảng phất, nhưng không khí vẫn nặng nề như đoán trước sóng gió sắp đến.

Lâm Dật ngồi trước bàn gỗ, thanh kiếm gãy đặt nghiêm trang bên cạnh. Ngọc bội trong ngực tỏa ra ánh sáng xanh nhàn nhạt, dịu dàng nhưng uy nghi, như nhắc nhở hắn rằng sức mạnh trong cơ thể đang thức tỉnh từng ngày.

Hắn đã trải qua tuần đầu tiên tại Thanh Vân Tông, được sắp xếp vào lớp học ngoại môn cùng các tân đệ tử khác. Dù được nhận vào, nhưng không ít ánh mắt ganh ghét nhòm về phía hắn, bởi ngoại môn là nơi tiếp nhận những kẻ bình thường, chứ không phải đệ tử nội môn.

Sáng hôm nay, vị trưởng lão áo trắng – người trực tiếp thu nhận Lâm Dật – đứng trên bậc thang lớn, giọng vang:

— Tất cả tân đệ tử ngoại môn! Hôm nay, các ngươi sẽ trải qua thử thách linh căn, để xác định năng lực thật sự. Ai có thiên phú tu tiên, sẽ được hướng dẫn đặc biệt, còn kẻ yếu… xin rời khỏi núi, không được dây dưa.

Tiếng tuyên bố dứt, hàng trăm thiếu niên rầm rộ, ai cũng nôn nao. Lâm Dật đứng lặng lẽ, tay nắm chặt chuôi kiếm gãy. Ánh mắt hắn kiên định, lòng tự nhủ:

— Dù thế nào, phải vượt qua thử thách này!

Thử thách linh căn được tiến hành trong huyệt khí môn – một căn phòng rộng, khắc đá hình xoáy, khí tức dày đặc, uốn lượn. Bên trong, mỗi tân đệ tử đặt tay lên Ngọc Thạch, một loại tinh thạch tích tụ linh khí trời đất.

Khi tay Lâm Dật chạm vào Ngọc Thạch, một luồng khí khác thường lập tức trào vào cơ thể. Trong đầu, hắn cảm nhận một luồng nhiệt khủng khiếp, như muốn nổ tung từng huyết mạch. Ngọc bội cũng đồng loạt phát sáng, hòa quyện với Ngọc Thạch, tạo thành một xoáy năng lượng xoay tròn.

— Cái gì…? – Hắn rùng mình, cơ thể run lên từng đợt.

Trong chớp mắt, mắt hắn tối sầm, cơ thể như tách rời thực tại, bước vào ảo cảnh linh căn. Ở đó, hắn đứng giữa không gian vô tận, trước mặt là một con rồng khổng lồ, từng vảy óng ánh đỏ đen, ánh mắt lóe lên tia thần quang.

— Ngươi… là hậu duệ của Thần Kiếm… – Giọng rồng vang dội, trầm hùng. — Hỗn linh căn trong ngươi… quá hiếm thấy, vượt cả tam giới!

Hỗn linh căn – thuật ngữ mà Lâm Dật chưa từng nghe tới, bây giờ hiện rõ ràng trong nội tâm. Nó không phải chỉ là linh căn thông thường, mà là sự pha trộn của nhiều loại nguyên khí cổ xưa: huyết mạch gia tộc, khí trời núi rừng, năng lượng Thần Kiếm và cả sức mạnh kỳ ảo từ ngọc bội.

Lâm Dật run rẩy, nhưng lập tức nghĩ tới cảnh thôn Dược Sơn, cảnh máu tanh lấp núi, lời thề báo thù. Hắn hít sâu, đưa tay chạm vào chuôi kiếm gãy. Một luồng khí lạnh tràn khắp cơ thể, khiến đầu óc hắn bừng tỉnh.

— Ta sẽ không để kẻ khác đè nén! – Hắn thầm thì, tâm thần tập trung.

Rồng khổng lồ gầm lên, nhưng không tấn công. Thay vào đó, một thử thách được mở ra: vượt qua luồng năng lượng xoáy của Ngọc Thạch, giữ tâm trí không dao động, để hỗn linh căn tự ổn định.

Lâm Dật hít một hơi thật sâu, vận chuyển tâm pháp “Căn Nguyên Kiếm Đạo”. Linh lực trong cơ thể chậm rãi quay vòng, hoà với luồng năng lượng xoáy. Ngọc bội rung lên, ánh sáng xanh lam hòa cùng màu huyết đỏ phát ra từ thanh kiếm gãy.

Thế nhưng, khó khăn chưa dừng lại. Bất ngờ, ảo cảnh thay đổi: hàng loạt hình ảnh các tân đệ tử khác hiện ra, ánh mắt khinh bỉ, mỉa mai. Họ hô vang:

— Tiểu tử, ngươi yếu lắm! Ngọc bội hay Thần Kiếm cũng không cứu nổi!

Lâm Dật hít sâu, nhớ lại từng ngày luyện tập khổ cực trên núi, nhớ ánh mắt lão Trương, hình ảnh máu thôn Dược Sơn. Hắn nuốt cơn giận, tập trung toàn lực.

Một trận luồng sáng chớp qua, hỗn linh căn bắt đầu hòa hợp, cơ thể hắn như được dát vàng, luồng linh khí quay vòng trơn tru, uy lực ngày càng mạnh.

— Không thể nào… – Giọng rồng vang vọng – ngươi… hòa hợp được!

Hành động của Lâm Dật không chỉ vượt qua sự thử thách vật lý, mà còn chiến thắng cả tâm ma: những ám ảnh, sợ hãi, ganh ghét từ đồng môn đều bị hắn gột rửa.

Sau mười phút tưởng chừng vô tận, luồng năng lượng xoáy dần dịu lại. Hỗn linh căn trong cơ thể hắn ổn định, phát ra một luồng sáng dịu nhưng uy nghi, bao phủ cả huyệt khí môn.

Trưởng lão áo trắng bước tới, đôi mắt long lanh kinh ngạc:

— Hỗn linh căn… thật sự là hỗn linh căn! Một thiên phú tu tiên kinh thiên động địa!

Các tân đệ tử xung quanh choáng váng, ánh mắt vừa sợ hãi vừa ganh ghét. Một số thì không thèm nhìn Lâm Dật, quay lưng bỏ đi. Nhưng nhiều người khác thì bàn tán xôn xao, kẻo cơ hội bị đánh cắp, lòng tham dâng trào.

Vị trưởng lão áo trắng gõ gậy lên nền đá, giọng nghiêm khắc:

— Lâm Dật, ngươi chính thức được chọn vào nhóm đệ tử được theo dõi đặc biệt. Trong vòng ba năm tới, các trưởng lão sẽ thử thách, huấn luyện, để xác định ngươi có thể tiếp cận nội môn Thanh Vân Tông hay không.

Lâm Dật cúi đầu, lòng tràn ngập kiêu hãnh và áp lực. Hắn biết rằng: hỗn linh căn vừa là phúc, vừa là họa. Càng mạnh mẽ, càng bị chú ý, và càng dễ trở thành mục tiêu của kẻ thù.

Một bóng dáng áo xanh tiến tới, ánh mắt đầy ghen tỵ.

— Tiểu tử… may mắn thôi, đừng tưởng ngươi đã xong! – Giọng đầy uy hiếp.

Lâm Dật chỉ nở nụ cười nhạt, ánh mắt sắc bén:

— Ta đã bước qua thử thách này, còn các ngươi… hãy chứng minh bản thân đi!

Đêm đó, Lâm Dật ngồi trên sân, nhìn trăng thanh vằng vặc, trong tay là thanh kiếm gãy và ngọc bội. Ánh sáng từ hỗn linh căn chiếu lên mặt, rọi thẳng vào hồn hắn, như nhắc nhở một điều:

Con đường tu tiên không bao giờ trải đầy hoa hồng. Máu, khổ cực, thử thách và ganh ghét sẽ luôn song hành. Nhưng nếu vượt qua, sức mạnh và vận mệnh sẽ thuộc về ngươi.

Hắn mím môi, ánh mắt rực lửa:

— Ta sẽ không ngừng mạnh lên. Ta sẽ tìm ra bí mật đằng sau Thần Kiếm. Và ta sẽ báo thù cho thôn Dược Sơn.

Và đêm ấy, ngọc bội rung lên lần nữa, như thừa nhận quyết tâm của Lâm Dật.

Một kỷ nguyên mới, của hỗn linh căn, của thanh kiếm gãy, và của Lâm Dật, bắt đầu từ đây.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×