ngọn lửa phi thăng

Chương 7: Pháp trận trong hang động


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh sáng bình minh chiếu xuyên qua cửa sổ gỗ Thanh Vân Tông, nhưng trong lòng Lâm Dật, nỗi lo lắng vẫn chưa tan biến. Hỗn linh căn vừa thức tỉnh, nhưng hắn biết: sức mạnh ấy chỉ là khởi đầu. Đằng sau ánh sáng, luôn có bóng tối chờ sẵn.

Hôm nay, các trưởng lão thông báo một nhiệm vụ đặc biệt. Lâm Dật và vài đệ tử ngoại môn khác sẽ được dẫn đến hang động Pháp Trận, nơi mà từ lâu đã được giấu kín.

— Pháp trận này là một thử thách thực chiến, để rèn luyện khả năng kiểm soát linh lực. Ngươi phải tự vận dụng tâm pháp, linh căn và thanh kiếm gãy để vượt qua, — trưởng lão áo trắng nói. — Ai thất bại, sẽ phải rút lui và chịu trách nhiệm về bản thân.

Lâm Dật cảm giác tim đập nhanh hơn. Hang động Pháp Trận, theo lời trưởng lão, là nơi từng dùng để phong ấn quái thú và bảo vệ Thần Kiếm khi còn nguyên vẹn. Nếu vượt qua, hắn không chỉ rèn luyện sức mạnh, mà còn mở ra manh mối về Thần Kiếm.

Sau vài giờ đi bộ, cả nhóm đến một sườn núi cheo leo. Trước mặt là cửa hang khổng lồ, khắc đầy ký tự cổ ngữ, ánh sáng lấp lánh xanh lục nhạt. Không khí nặng trĩu, như bị niêm phong cả sinh mệnh của những ai đặt chân vào.

— Đây chính là… – một đệ tử trầm trồ, sợ hãi.

Lâm Dật hít sâu, bước tới gần. Ngọc bội trong ngực lập tức rung lên, phát ra ánh sáng dịu dàng, dẫn đường vào sâu trong hang. Thanh kiếm gãy trong tay hắn nặng trĩu, nhưng uy nghiêm.

Khi nhóm đi vào, cửa hang tự động khép lại với âm thanh “ầm” vang rền. Tường đá phát sáng, những ký tự cổ khắc thành pháp trận bắt đầu hoạt động. Luồng khí tức dày đặc, xoáy tròn xung quanh, tạo thành một áp lực vô hình.

— Hãy cẩn thận, — trưởng lão nhắc nhở. — Pháp trận này sẽ kiểm tra cả tinh thần và linh lực.

Chỉ vài bước, Lâm Dật đã cảm nhận được khác biệt. Áp lực từ pháp trận không chỉ là vật lý, mà còn tác động trực tiếp lên tâm trí. Mỗi bước đi, hình ảnh những trận chiến xưa cũ, những hồn ma chiến tướng hiện lên, dội thẳng vào đầu óc hắn.

— Cái gì… — hắn run lên, cơ thể tê dại.

Thanh kiếm gãy phát sáng xanh lam, hòa cùng ánh sáng từ ngọc bội, tạo thành luồng khí dịu, giúp Lâm Dật trấn tĩnh. Hắn hít sâu, vận chuyển tâm pháp “Căn Nguyên Kiếm Đạo”, linh lực chảy qua kinh mạch. Từng tia sáng nhỏ từ pháp trận dường như bị hút vào cơ thể, hòa thành một dòng năng lượng mới.

— Đúng vậy, con đường tu luyện không bao giờ dễ dàng, — giọng Lão Cùng Tử vang vọng trong đầu, dù hắn không còn ở núi. — Nếu ngươi dao động, sẽ ngay lập tức thất bại.

Bất ngờ, đất đá rung lên. Trước mắt Lâm Dật, từ lòng đất trồi lên một sinh vật khổng lồ, mang hình dáng nửa người nửa rồng, thân phủ vảy sắt, ánh mắt đỏ rực. Hắn hiểu ngay: đây chính là hồn trận thủ – sinh vật do pháp trận triệu hồi để kiểm tra đệ tử.

Sinh vật hô vang, luồng khí khủng khiếp bùng phát. Không gian quanh hắn bị xoáy lên, các đệ tử khác bị áp lực quật ngã, la hét. Lâm Dật đứng vững, tay nắm chuôi kiếm gãy, vận lực vào cơ thể.

Pháp trận không chỉ kiểm tra sức mạnh thể chất mà còn cả tinh thần. Sinh vật tiến tới, luồng khí nghiền nát đá nền, từng bước một áp sát. Lâm Dật cảm thấy huyết mạch sôi trào, hỗn linh căn trong cơ thể phát sáng mạnh mẽ.

— Ngươi là hậu duệ của Thần Kiếm… – tiếng hồn trận vang vọng. — Ngươi phải chứng minh, hay sẽ chết!

Hắn nhắm mắt, hít sâu. Linh lực từ hỗn linh căn và tâm pháp đồng bộ, dần tạo thành vòng tròn phòng ngự xung quanh cơ thể. Khi sinh vật tấn công, luồng khí xanh lam từ kiếm gãy bùng lên, chặn lại sức mạnh khổng lồ, đồng thời phản kích.

Chỉ trong vài nhát chém, không gian rung chuyển. Những cột đá lớn bị vỡ vụn, ánh sáng xanh lục từ pháp trận nhấp nháy liên tục. Lâm Dật cảm giác máu huyết sôi trào, cơ thể và tinh thần đạt đến trạng thái cực hạn.

— Không thể… — sinh vật gầm vang, bước đi nặng nề, luồng khí nóng rực tỏa ra.

Hắn chợt nhận ra, nếu chỉ dựa vào lực tay, sẽ không thắng được. Cần phải hợp nhất thanh kiếm gãy và ngọc bội, tạo thành sức mạnh đồng bộ.

Hắn đặt ngọc bội lên lòng bàn tay, thanh kiếm gãy chạm vào ngọc bội. Một luồng sáng xoay tròn phát ra, bao phủ cả pháp trận. Áp lực từ sinh vật và pháp trận bị hút vào, rồi phản chiếu ngược lại. Sinh vật gầm vang, lùi lại, rồi bốc hơi thành ánh sáng đỏ tươi, tan biến hoàn toàn.

Cả hang động lặng yên. Pháp trận từ từ hạ xuống, các ký tự cổ ngừng phát sáng, chỉ còn ánh sáng xanh nhạt chiếu soi. Lâm Dật gục xuống, thở dốc, mồ hôi đầm đìa.

— Ngươi… đã thành công, — giọng trưởng lão vang lên từ cửa hang. — Không chỉ chiến thắng hồn trận thủ, mà còn đồng bộ hỗn linh căn với pháp trận. Quả nhiên là thiên phú hiếm thấy!

Các đệ tử khác chạy tới, một số kinh ngạc, một số ghen tị. Họ nhìn Lâm Dật với ánh mắt vừa kính sợ vừa ganh tỵ, nhận ra rằng cậu không còn là đệ tử ngoại môn bình thường.

Lâm Dật đứng dậy, tay siết chuôi kiếm gãy, ánh mắt sắc bén:

— Pháp trận này chỉ là khởi đầu. Con đường phía trước còn dài, còn nhiều kẻ chờ hạ gục ta. Nhưng không sao. Ta sẽ đi đến cùng.

Khi bước ra khỏi hang, ánh nắng chiếu rọi, gió núi mang theo mùi hương hoa tiên thảo. Trong lòng Lâm Dật, thanh kiếm gãy phát sáng xanh lam dịu dàng, ngọc bội ấm nóng trong ngực. Cậu hiểu rằng: bí mật Thần Kiếm, thử thách thực sự và vận mệnh của mình vẫn còn ẩn sâu trong bóng tối.

Và từ đây, Lâm Dật chính thức bước vào con đường tu luyện đầy hiểm nguy, nơi pháp trận, đồng môn ganh ghét và những kẻ thù chưa lộ diện sẽ lần lượt xuất hiện.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×