Đêm buông xuống trên núi Thanh Vân, trăng treo cao, ánh sáng nhuộm đỏ cả khuôn viên tông môn. Gió thổi lạnh, mang theo mùi sương núi và linh khí dày đặc, khiến mọi thứ trở nên âm u, ma mị.
Hôm nay, sau khi vượt qua thử thách pháp trận trong hang động, Lâm Dật được các trưởng lão thông báo: sẽ tham gia thử thách đấu kiếm ngoại môn, nơi các đệ tử ngoại môn so tài để rèn luyện kỹ năng thực chiến.
Nhưng Lâm Dật nhanh chóng nhận ra: thử thách không chỉ là để luyện tập, mà còn là dịp để những đệ tử ganh ghét và thâm độc thử sức hắn.
— Tiểu tử, ngươi quá may mắn khi vượt qua pháp trận. Nhưng đừng nghĩ thế là đã đứng trên chúng ta, — một thiếu niên cao lớn, áo xanh đậm, tiến tới gần hắn, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ.
— Tên ta là Hàn Thao, đệ tử ngoại môn hạng nhất. Ngươi sẽ biết thế nào là sức mạnh thực sự, — hắn cười lạnh, tay khẽ chạm chuôi kiếm.
Lâm Dật nhíu mày, nhưng không đáp. Hắn biết: mọi lời khiêu khích chỉ là thử thách tâm lý. Đêm nay, dưới trăng huyết, chỉ có sức mạnh mới quyết định tất cả.
…
Trên sân đấu, các đệ tử được xếp thành vòng tròn. Giữa sân, một cột đá hình tròn được khắc ký tự cổ, tỏa ánh sáng đỏ nhạt. Trăng trên cao cũng nhuộm đỏ như máu, khiến bầu không khí thêm phần ghê rợn.
— Bắt đầu! — giọng trưởng lão vang lên, lệnh trận được truyền xuống.
Hàn Thao lao tới, thanh kiếm lóe lên ánh sáng bạc, chém thẳng vào Lâm Dật. Cậu né sang phải, tay trái siết chặt ngọc bội trong ngực, tay phải giữ kiếm gãy. Luồng linh khí từ hỗn linh căn phát ra, tạo thành vòng bảo vệ nhỏ quanh người.
— Không tệ… — Lâm Dật thầm nghĩ.
Hàn Thao không dừng lại, liên tiếp tung ra chín chiêu, tốc độ nhanh như chớp, uy lực dồn dập. Lâm Dật dùng tâm pháp, vận linh lực điều hòa nhịp kiếm gãy, vừa phòng thủ vừa phản công. Thanh kiếm gãy lóe lên ánh lam, chém ra từng đường kiếm sắc bén.
— Áp lực… — Hắn cảm nhận rõ, Hàn Thao không chỉ mạnh về thể lực mà còn sở hữu linh lực tinh thuần.
Đột ngột, Hàn Thao nhấc chân, tạo ra cường kích pháp lực, khiến đất đá xung quanh rung chuyển. Những đệ tử xung quanh phải lùi ra xa, sợ hãi trước uy lực.
Lâm Dật hít sâu, nhắm mắt một giây, ngọc bội trong ngực rung lên. Luồng ánh sáng xanh lam từ ngọc bội hòa vào ánh sáng đỏ trăng huyết, tạo thành dòng năng lượng xoáy, phản lại cường kích của Hàn Thao.
— Chỉ cần tập trung, mọi thứ đều có thể kiểm soát, — cậu thầm thì, ánh mắt lóe sáng kiên định.
Hai luồng khí lực va chạm, phát ra âm thanh “ầm” vang vọng cả núi. Thanh kiếm gãy lóe lên nhiều ánh sáng, từng tia như cắt không gian, tạo ra những rãnh sáng trên mặt đất.
Hàn Thao trợn mắt, không ngờ Lâm Dật có thể kháng cự cường kích của mình.
— Kỳ lạ… — Hắn lẩm bẩm.
Lâm Dật nhắm mắt, cảm nhận linh lực từ pháp trận, từ ngọc bội và hỗn linh căn trong cơ thể. Cậu tập trung, từng chiêu thức kết hợp nhịp nhàng, vừa uyển chuyển vừa mạnh mẽ. Thanh kiếm gãy phát ra ánh sáng xanh dương, chém ra từng đường kiếm tinh quang, phá tan cản lực của Hàn Thao.
— Không thể… — Hàn Thao gầm lên, tiến thêm bước, tấn công dồn dập hơn.
Trong khoảnh khắc ấy, trăng huyết lóe sáng rực rỡ, chiếu thẳng xuống sân đấu. Ánh sáng đỏ nhuộm lên thanh kiếm gãy, hòa cùng ngọc bội, khiến toàn bộ cơ thể Lâm Dật tỏa ra hào quang kỳ dị.
— Đây… là gì vậy? — Hàn Thao kinh ngạc, lùi lại một bước, nhưng vẫn chém ra một chiêu cuối cùng.
Lâm Dật mở mắt, một luồng khí lạnh từ ngọc bội trào ra, bao phủ toàn thân. Cậu vung kiếm gãy, chém xuống đúng lúc cường kích của Hàn Thao va vào, phát ra âm thanh vang rền như sấm nổ.
Một luồng chấn động mạnh, hất Hàn Thao lùi về phía sau, bật ngửa trên nền đá. Các đệ tử xung quanh há hốc mồm kinh ngạc. Không ai ngờ một đệ tử ngoại môn có thể hóa giải uy lực hạng nhất của đồng môn.
— Lâm Dật… — tiếng trưởng lão vang lên, trầm trầm nhưng đầy kính nể. — Hỗn linh căn và ngọc bội đã đồng bộ, tạo ra sức mạnh vượt bậc!
Hàn Thao lồm cồm đứng dậy, ánh mắt đầy hận ý, nhưng cũng phải thừa nhận: hắn chưa đủ sức hạ Lâm Dật.
Trăng huyết chiếu sáng, gió núi mang theo mùi sương, ánh sáng xanh lam từ thanh kiếm gãy hòa cùng ánh đỏ trăng huyết, tạo nên cảnh tượng đấu kiếm huyền ảo, khiến cả núi Thanh Vân tông như rung lên.
Lâm Dật thở dốc, nhưng trong mắt là quyết tâm kiên định. Cậu hiểu rằng, đây mới chỉ là trận chiến đầu tiên. Cánh cửa tu luyện đã mở, nhưng trước mắt là vô số thử thách, từ đồng môn ganh ghét, pháp trận bí ẩn cho tới những kẻ thù chưa lộ diện.
— Ta sẽ không ngừng mạnh lên… — Lâm Dật thầm nhủ, tay siết chặt ngọc bội, ánh mắt nhìn thẳng vào trăng huyết. — Và Thần Kiếm, ngươi sẽ thuộc về ta!
Dưới trăng huyết, thanh kiếm gãy tỏa sáng, ánh lam hòa với ánh đỏ, như minh chứng cho quyết tâm và sức mạnh đang trỗi dậy của một hậu duệ huyết mạch Lâm thị, người đã bước vào con đường tu tiên đầy hiểm nguy.
Các đệ tử xung quanh vừa sợ vừa nể, nhận ra rằng Lâm Dật không còn là một ngoại môn bình thường. Cậu đã mở ra một cảnh giới mới, nơi hỗn linh căn và ngọc bội hợp nhất, tạo ra sức mạnh vượt bậc, đủ để ghi danh trong Thanh Vân Tông.
Và từ đây, đêm trăng huyết sẽ là chứng nhân cho sức mạnh của Lâm Dật, cũng là dấu mốc mở ra những biến cố khốc liệt, nơi kẻ địch, đồng môn và các trưởng lão nội môn sẽ dần lộ diện, thử thách hắn trên con đường tìm kiếm Thần Kiếm và báo thù cho thôn Dược Sơn.