Buổi sáng hôm sau, ánh nắng sớm len qua rèm cửa, dịu nhẹ nhưng đủ để đánh thức Lan Anh. Cô trở mình, mắt còn nhòe, nhưng cảm giác đầu tiên hiện lên là… háo hức.
Cô không thể phủ nhận: lời hẹn tối qua của Quân khiến cả đêm qua cô trằn trọc, hết xoay người sang trái lại nghiêng sang phải, như một thiếu nữ lần đầu biết rung động. “Mình thật ngớ ngẩn…” – cô tự lẩm bẩm khi bước vào phòng tắm, nhưng khóe môi lại không kìm được một nụ cười mơ hồ.
Cô chọn một chiếc váy liền màu kem, đơn giản nhưng tinh tế, khoác thêm chiếc áo khoác mỏng. Trong gương, hình ảnh phản chiếu là một người phụ nữ trưởng thành, dịu dàng nhưng ánh mắt lại ánh lên nét hồi hộp hiếm có.
Đúng 9 giờ sáng, Lan Anh bước xuống sảnh. Quân đã đứng đó, dựa nhẹ vào cột đá cẩm thạch, tay bỏ túi quần, dáng vẻ ung dung nhưng không kém phần cuốn hút. Anh mặc sơ mi trắng gọn gàng, cúc áo trên cùng để hở, mái tóc vuốt nhẹ, ánh sáng từ cửa kính lớn hắt xuống càng khiến anh thêm nổi bật.
Anh nhìn thấy cô, ánh mắt thoáng sáng lên. Không phải sự ngạc nhiên, mà giống như một sự hài lòng đã đoán trước.
— “Cô đến đúng giờ.” – Anh khẽ mỉm cười.
— “Tôi vốn không thích để người khác chờ.” – Lan Anh đáp, giọng nhẹ nhàng nhưng ẩn chút kiêu hãnh.
Quân đưa tay ra, như một cử chỉ lịch thiệp. Ban đầu Lan Anh thoáng ngập ngừng, nhưng rồi cũng đặt tay mình vào. Bàn tay anh ấm áp, vững chãi, dẫn dắt cô bước ra ngoài.
Họ dạo quanh những con phố cổ của thành phố ven sông. Mùa thu nơi đây đẹp dịu dàng, lá vàng rơi lác đác trên vỉa hè lát đá. Tiếng rao của người bán hàng rong hòa lẫn tiếng chuông xe đạp, tạo nên một bức tranh đời thường vừa sống động vừa bình yên.
Lan Anh ngước nhìn những ngôi nhà mái ngói đỏ, tường rêu phong, lòng khẽ thở dài:
— “Lâu lắm rồi tôi mới có cảm giác… như đang thực sự sống. Không phải chỉ chạy đua với công việc, với thời gian.”
— “Có lẽ vì cô quên mất rằng cuộc sống vốn dĩ phải có những khoảng dừng.” – Quân đáp, giọng chậm rãi.
Câu nói đơn giản, nhưng khi lọt vào tai Lan Anh lại như một nhát chạm vào nơi sâu kín. Cô chợt nhận ra, từ lâu mình đã sống như một cỗ máy – ngày nào cũng bận rộn, gò bó trong trách nhiệm và kỳ vọng. Còn hôm nay, sự xuất hiện của Quân lại như một khe nứt nhỏ, cho phép ánh sáng len vào.
Họ ghé vào một quán cà phê nhỏ ven đường. Quán không sang trọng, chỉ vài bộ bàn ghế gỗ cũ, nhưng tràn ngập mùi cà phê rang mới, thơm nồng. Quân gọi cà phê đen, Lan Anh chọn cappuccino.
Trong lúc chờ, anh chống tay lên bàn, mắt nhìn thẳng vào cô:
— “Lan Anh, cô có thường xuyên để người lạ mời đi chơi như thế này không?”
Cô thoáng giật mình, rồi bật cười:
— “Không. Thực ra, đây là lần đầu tiên tôi chấp nhận.”
— “Vậy thì tôi nên coi mình là ngoại lệ đặc biệt?” – Anh khẽ nghiêng đầu, ánh mắt ánh lên tia tinh nghịch khó thấy.
Câu hỏi ấy khiến cô ngượng ngùng. Tim cô bất giác đập nhanh, mặt nóng lên nhẹ. Cô bối rối lảng sang ly cà phê vừa được mang ra, lấy thìa khuấy nhẹ, tiếng va chạm leng keng như để khỏa lấp khoảng lặng.
Quân không thúc ép, chỉ ngồi đó, mắt dõi theo từng cử động nhỏ của cô. Đôi mắt ấy… ẩn chứa điều gì đó khiến Lan Anh vừa muốn trốn tránh, vừa không cưỡng lại được.
Sau buổi cà phê, họ tiếp tục đi dọc bờ sông. Gió mang theo hơi nước mát lành, làm tóc cô bay nhẹ. Quân bước chậm, cố tình giữ khoảng cách vừa đủ gần, để mỗi khi cô nghiêng người, tà váy thoảng chạm vào tay anh.
— “Anh thường xuyên đi công tác một mình à?” – Lan Anh hỏi.
— “Ừ. Công việc của tôi… đòi hỏi phải di chuyển. Tôi quen với việc ở những nơi xa lạ, quen với sự cô đơn.”
Cách anh nói câu “cô đơn” khiến lòng cô khẽ rung lên. Ẩn dưới vẻ ngoài điềm tĩnh, tự tin, có lẽ là một tâm hồn từng chịu nhiều tổn thương. Cô muốn hỏi thêm, nhưng ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt cô, sâu và sắc, khiến lời sắp thốt ra nghẹn lại.
Khoảnh khắc ấy, Lan Anh cảm thấy như anh đang nhìn xuyên thấu qua mình. Không chỉ thấy hình dáng, mà còn thấy cả những mệt mỏi, những khao khát thầm kín mà chính cô cũng luôn chôn giấu.
Cô quay đi, tim đập gấp gáp. Hơi thở bỗng trở nên nặng nề. Một phần cô muốn giữ khoảng cách, nhưng phần khác lại muốn chìm sâu hơn vào cái nhìn ấy.
— “Sao anh nhìn tôi như vậy?” – Cô khẽ hỏi, giọng nhỏ đến mức như chỉ đủ để gió nghe thấy.
— “Bởi vì… trong mắt cô có thứ tôi đã tìm rất lâu.” – Quân đáp, chậm rãi nhưng chắc nịch.
Lan Anh đứng lặng. Trái tim cô chao đảo. Câu nói ấy quá mơ hồ, nhưng lại có sức nặng lạ lùng.
Khoảnh khắc ấy, cô hiểu: người đàn ông này không đơn giản. Và ánh mắt kia chứa một bí mật… mà cô chưa sẵn sàng khám phá, nhưng cũng không thể quay lưng.
Chiều muộn, khi họ trở về khách sạn, bầu trời đã phủ một màu cam rực rỡ. Trước khi chia tay, Quân khẽ nghiêng đầu, giọng trầm:
— “Ngày hôm nay, cảm ơn cô. Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu.”
Anh rời đi, để lại Lan Anh đứng trước cửa thang máy, lòng ngổn ngang. “Bắt đầu”… Anh muốn nói gì?
Trong ánh hoàng hôn rực lửa, Lan Anh cảm thấy rõ ràng: từ ánh mắt ấy, một thứ bí mật nguy hiểm đang mở ra. Và cô, dù lý trí muốn từ chối, trái tim lại không ngừng muốn dấn thân.