Căn phòng khách sạn im ắng, chỉ còn tiếng mưa rơi ngoài khung cửa kính, từng giọt nặng hạt như rơi vào lòng Lan Anh, khiến cô bồn chồn khó tả. Ánh đèn vàng dịu hắt xuống nền thảm, bao phủ cả không gian trong một lớp ánh sáng vừa ấm áp vừa ngột ngạt. Cô ngồi trên chiếc sofa dài, lưng hơi dựa vào thành ghế, hai bàn tay đan vào nhau đặt trên đùi, ngón tay vô thức siết chặt như đang tìm kiếm một điểm tựa để bấu víu.
Cả buổi tối đã diễn ra theo một quỹ đạo hoàn toàn khác với dự tính ban đầu của cô. Chỉ mới vài giờ trước, Lan Anh còn tự nhủ rằng mình sẽ giữ khoảng cách với người đàn ông kia – người mang ánh mắt đầy bí ẩn, nụ cười vừa dịu dàng vừa nguy hiểm. Nhưng rốt cuộc, bằng một cách nào đó, anh đã dẫn cô đến tận đây, vào căn phòng của mình, và giờ cả hai đang ở trong tình huống khó lường.
Ở phía bên kia căn phòng, Minh đứng tựa người vào khung cửa sổ, dáng cao lớn phủ bóng xuống sàn. Một tay anh đút túi quần, tay kia cầm ly rượu sóng sánh ánh hổ phách. Bên ngoài, sấm chớp lóe sáng, hắt vào bóng lưng anh, tạo nên một khung cảnh vừa mạnh mẽ vừa xa cách.
Lan Anh ngước nhìn, trái tim vô thức thắt lại. Có gì đó ở con người này khiến cô vừa muốn chạy trốn, vừa không thể rời mắt. Anh quá khác biệt so với tất cả những người đàn ông mà cô từng gặp: phong thái ung dung, sự điềm tĩnh, và một lực hút khó cưỡng lại.
Minh xoay người, đôi mắt sâu thẳm hướng thẳng về phía cô. Không gian chợt căng như dây đàn. Cái nhìn ấy chẳng cần ngôn từ nào, nhưng Lan Anh cảm nhận rõ một áp lực vô hình đè nặng lên lồng ngực.
Anh đặt ly rượu lên bàn, từng bước tiến lại gần. Tiếng bước chân vang đều trên tấm thảm dày, không quá lớn nhưng đủ để cô nghe thấy rõ mồn một, như tiếng gõ vào nhịp tim mình.
— “Lan Anh.” – Giọng nói trầm khàn vang lên, chậm rãi, có chút khàn đặc như bị bao phủ bởi chính cơn mưa ngoài kia.
Cô ngẩng đầu, đôi môi khẽ run.
— “Sao… sao vậy?”
Anh dừng lại ngay trước mặt cô. Khoảng cách giữa hai người giờ chỉ còn vài bước ngắn ngủi. Hơi thở anh phả ra, ấm nóng, phảng phất mùi rượu nồng nàn hòa quyện với mùi hương gỗ trầm đặc trưng.
— “Anh không quen cảm giác này.” – Minh trầm giọng, đôi mắt không rời khỏi cô. – “Anh vốn là người luôn kiểm soát mọi thứ. Nhưng từ khi gặp em… tất cả đều trở nên rối loạn.”
Lan Anh khẽ giật mình. Những lời ấy vừa giống như lời thú nhận, vừa giống như một sự nguy hiểm ngầm. Trong lòng cô, lý trí cố gắng mách bảo rằng mình nên đứng dậy, nên giữ khoảng cách, nhưng trái tim lại đang run rẩy một cách yếu ớt, như thể sẵn sàng buông bỏ sự phòng vệ.
Anh cúi xuống, bàn tay chạm khẽ vào cằm cô, nâng gương mặt nhỏ nhắn lên. Làn da cô nóng bừng dưới sự tiếp xúc ấy. Cả người như đông cứng, không còn khả năng phản kháng.
Ánh mắt Minh gần đến mức cô có thể thấy rõ từng sợi mi dài, từng đường nét sắc sảo của khuôn mặt. Đôi mắt anh, tối và sâu, như muốn cuốn lấy mọi suy nghĩ trong đầu cô. Bên ngoài, tiếng sấm rền vang, ánh chớp lóe sáng làm khung cảnh càng thêm dữ dội.
— “Nếu em sợ, anh sẽ dừng lại.” – Minh khẽ thì thầm.
Một câu nói vừa là cảnh báo, vừa là lời mời gọi. Lan Anh ngồi bất động. Trong khoảnh khắc ấy, mọi âm thanh như lùi xa. Cô cảm nhận rõ từng nhịp tim mình đập loạn, từng nhịp thở gấp gáp. Một phần trong cô muốn gật đầu, muốn bảo anh dừng lại, nhưng một phần khác – phần khao khát sâu thẳm mà chính cô cũng không dám thừa nhận – lại thôi thúc cô tiến lên một bước.
Và cuối cùng, cô không nói gì.
Đó là tín hiệu đủ để Minh hiểu. Đôi môi anh áp xuống môi cô, ban đầu rất khẽ, như một cái chạm thử thăm dò. Nhưng chỉ trong giây lát, nụ hôn ấy trở nên sâu hơn, mạnh mẽ hơn, như cơn sóng cuốn lấy mọi phòng bị của cô.
Lan Anh cảm giác như mình bị cuốn vào một cơn lốc xoáy. Đôi tay cô run rẩy, bấu chặt vào mép sofa. Trái tim đập dồn dập, hơi thở bị anh cuốn đi mất. Cô từng nghĩ mình có thể kháng cự, nhưng sự thật lại phũ phàng hơn nhiều: chỉ cần một nụ hôn, cô đã hoàn toàn mất kiểm soát.
Nụ hôn kéo dài như bất tận. Đến khi anh buông ra, hơi thở của cả hai đều gấp gáp. Lan Anh ngồi đó, mái tóc rối nhẹ, đôi môi đỏ ửng, ánh mắt còn ngập trong mơ hồ.
Minh nhìn cô, ánh mắt không còn lạnh lùng nữa, mà là một sự pha trộn lạ lùng giữa khao khát và dịu dàng. Anh khẽ cười, nụ cười khiến cô vừa hoang mang vừa rung động.
— “Anh đã bước thêm một bước… và anh sẽ không lùi lại đâu.”
Câu nói như khắc sâu vào lòng Lan Anh. Cô im lặng, trái tim vừa sợ hãi vừa rạo rực. Cô biết rõ, một khi chấp nhận bước theo người đàn ông này, cô sẽ phải đối diện với những điều không ngờ tới – cả ngọt ngào lẫn nguy hiểm. Nhưng điều đáng sợ nhất chính là: cô đã không còn muốn thoát ra nữa.
Bên ngoài, cơn mưa vẫn rơi ào ạt. Trong căn phòng ấy, mọi ranh giới đã bị xóa nhòa. Và từ khoảnh khắc này, cuộc đời Lan Anh đã chính thức rẽ sang một con đường khác, nơi có anh – và cả những điều chưa thể lường trước.
Không gian lặng đi sau nụ hôn. Chỉ còn tiếng mưa dội xuống tấm kính lớn, từng giọt như những nhịp gõ dồn dập theo nhịp tim Lan Anh. Cô ngồi bất động, đôi môi vẫn còn tê dại, bàn tay đặt trên đùi khẽ run run.
Trong đầu, một loạt suy nghĩ hỗn loạn kéo đến.
Cái gì vừa xảy ra vậy?
Cô đã để anh ta hôn mình… và mình không hề phản kháng.
Có phải mình đã quá yếu đuối không? Hay là… mình thật sự khao khát điều này?
Lan Anh khẽ cắn môi, cảm giác bỏng rát nơi khóe miệng khiến cô nhớ lại khoảnh khắc vừa rồi. Đó không phải là một nụ hôn ngẫu hứng. Nó giống như một lời khẳng định, một dấu ấn được khắc sâu vào tâm trí. Một lời tuyên bố rằng người đàn ông kia đã bước vào đời cô, và sẽ không dễ dàng rời đi.
Minh vẫn đứng đó, ánh mắt dõi theo cô không rời. Anh không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ quan sát. Chính sự im lặng ấy càng khiến cô bối rối hơn.
Lan Anh vội đứng dậy, bước nhanh về phía cửa sổ, như để tìm khoảng trống thở. Bên ngoài, những con đường nhuộm trong ánh đèn mưa, từng vệt sáng nhòe đi, phản chiếu trong đôi mắt cô.
— “Anh không nên làm thế…” – Cuối cùng cô cũng thốt ra, giọng run run.
Minh nhếch môi, bước đến gần, nhưng vẫn giữ một khoảng cách vừa đủ.
— “Em có thể đẩy anh ra. Nhưng em đã không làm vậy.”
Lời nói ấy như mũi dao nhỏ, khẽ chạm vào phần lý trí yếu ớt nhất của Lan Anh. Đúng… tại sao cô không đẩy anh ra? Cô hoàn toàn có thể. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, cô đã không làm. Cô đã để mặc cho mọi thứ xảy ra.
Cô quay lại, ánh mắt chạm thẳng vào anh, lần này đầy mâu thuẫn.
— “Anh biết tôi… tôi không phải kiểu phụ nữ dễ dãi.”
— “Anh chưa từng nghĩ vậy.” – Minh đáp ngay, ánh mắt không chớp. – “Chính vì em khác biệt, nên anh mới không thể dừng lại.”
Câu nói khiến tim cô run lên. Lời lẽ nghe có vẻ đơn giản, nhưng sự chắc chắn trong giọng điệu khiến cô không thể nghi ngờ. Người đàn ông này… anh ta không nói lời thừa. Một khi đã nói, nghĩa là thật sự nghĩ vậy.
Lan Anh hít một hơi thật sâu, cố trấn tĩnh. Nhưng khi hơi thở còn chưa kịp ổn định, cô cảm nhận rõ ràng bàn tay Minh đặt nhẹ lên vai mình. Một cái chạm không mạnh mẽ, không chiếm hữu, chỉ là sự hiện diện đủ để khiến cô toàn thân căng cứng.
— “Lan Anh.” – Anh thì thầm, giọng trầm thấp, gần như vang ngay bên tai. – “Anh không ép buộc. Nhưng cũng sẽ không che giấu.”
Cô ngẩng lên, đối diện với ánh mắt ấy lần nữa. Trong đôi mắt anh có gì đó vừa dữ dội vừa dịu dàng. Như thể anh sẵn sàng bùng cháy, nhưng vẫn giữ lại một chút để chờ đợi cô.
Khoảnh khắc ấy, Lan Anh nhận ra mình đang đứng ở một ranh giới mỏng manh. Một bên là lý trí, là những nguyên tắc mà cô từng đặt ra để bảo vệ bản thân. Một bên là trái tim, là khao khát được sống, được cảm nhận một điều gì đó mãnh liệt và thật sự dành cho mình.
Cô khẽ nhắm mắt, lùi lại một bước.
— “Em cần thời gian.” – Giọng cô nhỏ, nhưng chắc chắn.
Minh im lặng, nhìn cô thật lâu. Rồi anh gật đầu, khẽ lùi lại, trao cho cô khoảng không gian mà cô cần.
— “Anh sẽ chờ.” – Anh nói ngắn gọn, nhưng từng từ nặng như lời hứa.
Lan Anh cảm thấy lồng ngực nhẹ đi đôi chút, nhưng đồng thời cũng nặng nề hơn. Bởi cô biết, điều này chưa kết thúc. Đây chỉ mới là sự bắt đầu.
Cô quay người, đi về phía cửa. Nhưng khi tay vừa chạm vào tay nắm, cô nghe thấy tiếng anh từ phía sau, trầm khàn, vang lên rõ ràng:
— “Lan Anh… một khi đã bước vào, em sẽ không thoát được đâu.”
Câu nói ấy khiến cô khựng lại. Bàn tay siết chặt tay nắm cửa, lòng ngổn ngang. Đúng lúc ấy, một tia sét xé ngang bầu trời, ánh sáng rực lên soi rõ gương mặt cô trong gương treo cạnh lối ra: đôi mắt long lanh, vừa bối rối vừa mong chờ.
Lan Anh không trả lời. Cô mở cửa, bước ra hành lang dài tĩnh mịch. Nhưng trong lòng, một điều gì đó đã thay đổi vĩnh viễn.
Và cô biết, từ khoảnh khắc này, dù muốn hay không, cô đã “gần hơn một bước” với người đàn ông ấy.
Cánh cửa khép lại sau lưng, hành lang khách sạn dài và tĩnh lặng trải ra trước mắt Lan Anh. Tiếng bước chân của cô vang lên đều đặn trên nền gạch bóng loáng, hòa cùng tiếng mưa ngoài trời vẫn ào ạt đập vào ô kính lớn.
Mỗi bước đi như kéo dài vô tận. Trái tim cô chưa kịp bình tĩnh lại, nhịp đập vẫn dồn dập như thể muốn phá tung lồng ngực. Trên môi, dư vị của nụ hôn kia vẫn còn lưu lại — vừa ngọt ngào vừa nóng bỏng, như một vết dấu không thể xóa nhòa.
Khi về đến phòng mình, Lan Anh khép cửa lại, lưng tựa vào đó, đôi chân mềm nhũn. Cô trượt dần xuống sàn, tay ôm lấy ngực. Trong không gian tối mờ, chỉ có tiếng thở gấp gáp vang vọng.
Cô chưa từng cảm thấy mình yếu đuối đến thế. Một người phụ nữ từng kiêu hãnh, từng tự tin rằng sẽ không bao giờ bị cuốn đi bởi một người đàn ông. Thế mà chỉ sau vài lần gặp gỡ, vài ánh nhìn, vài lời nói, cô đã đánh mất sự kiểm soát.
Lan Anh đứng dậy, đi về phía bàn, bật đèn ngủ. Ánh sáng dịu hắt lên gương mặt trong gương treo cạnh đó. Cô nhìn thấy chính mình: mái tóc rối, đôi mắt còn ánh lên sự hỗn loạn, đôi môi ửng đỏ như một lời nhắc nhở rõ ràng về những gì vừa xảy ra.
“Không thể như vậy…” – cô thì thầm, như đang cố tự trấn an.
Cô đi đến giường, ngồi xuống, rồi nằm ngửa ra, mắt nhìn trân trân lên trần nhà. Nhưng càng cố xua đi hình ảnh Minh, chúng lại càng hiện lên rõ rệt.
Hình ảnh anh đứng bên cửa sổ, dáng cao lớn phủ bóng dưới ánh chớp.
Giọng nói trầm thấp vang lên ngay bên tai: “Anh không quen cảm giác này…”
Cái chạm khẽ vào cằm.
Và cuối cùng, nụ hôn ấy.
Lan Anh siết chặt ga giường, toàn thân run rẩy. Tại sao chỉ mới lần đầu tiên, mọi thứ lại in đậm đến vậy? Như thể anh đã bước thẳng vào thế giới của cô, không gõ cửa, không xin phép, mà cứ thế chiếm lấy một chỗ.
Cô bật dậy, bước ra ban công. Bên ngoài, mưa vẫn chưa dứt. Gió mang hơi ẩm lạnh lẽo ùa vào, thổi tung mái tóc. Cô đứng đó, để mưa tạt vào gương mặt, như muốn tỉnh táo lại. Nhưng càng cố gắng, tim càng hỗn loạn.
Lan Anh nhắm mắt, nhớ lại câu cuối cùng anh nói trước khi cô rời đi:
“Lan Anh… một khi đã bước vào, em sẽ không thoát được đâu.”
Câu nói ấy như một lời nguyền, vang vọng trong đầu, khiến cô vừa sợ hãi vừa… mong chờ.
Đêm trôi qua chậm chạp. Cô nằm trở mình hết lần này đến lần khác, mắt mở to nhìn bóng tối. Cảm giác mệt mỏi bủa vây, nhưng tâm trí không cho phép nghỉ ngơi. Trong lòng cô có một khoảng trống vừa mới mở ra, và điều đáng sợ là cô biết rất rõ ai sẽ lấp đầy khoảng trống ấy.
Trước khi thiếp đi trong mệt mỏi, Lan Anh kịp nhận ra một điều: cô đang thay đổi. Những bức tường kiên cố mà cô dựng quanh mình bao năm qua đã bắt đầu nứt vỡ. Và nguyên nhân… chỉ duy nhất một người đàn ông.