Đêm ấy, trời bất chợt đổ mưa. Những hạt mưa rơi lộp độp trên mái ngói, dội xuống hiên nhà thành những chuỗi âm thanh đều đặn, buồn man mác. Huy ngồi một mình trong phòng, ánh đèn bàn vàng nhạt phủ xuống tập vở mở rộng nhưng chữ viết thì ngổn ngang, chẳng hàng lối. Tâm trí cậu không thể tập trung được nữa.
Tiếng mưa rả rích như tiếng thì thầm gợi nhắc. Và hình ảnh người đàn bà đang sống cùng mái nhà này, với đôi mắt dịu dàng, giọng nói trầm ấm, lại hiện ra trong đầu cậu một cách sống động đến nhói lòng.
Lan – mẹ kế của Huy – không chỉ là người phụ nữ lấp đầy khoảng trống của một gia đình vốn đã đổ vỡ, mà còn là một sự hiện diện đầy mâu thuẫn. Với cha Huy, Lan là người vợ tận tụy. Với xã hội, cô là hình mẫu một người phụ nữ đoan trang. Nhưng với riêng Huy, sự xuất hiện ấy lại khơi dậy những cảm xúc mà cậu không thể gọi tên, không thể thổ lộ, và càng không thể cho phép bản thân tiến xa hơn.
Một khoảnh khắc bất ngờ
Cánh cửa phòng khẽ mở. Lan bước vào, trên tay cầm một cốc sữa nóng. Nụ cười hiền hiện trên môi cô, như thể chẳng hay biết những giằng xé đang xoáy sâu trong tâm trí cậu trai trẻ kia.
– “Con còn thức à? Mưa thế này dễ lạnh, uống chút sữa rồi ngủ đi.” – giọng Lan nhỏ nhẹ.
Huy khẽ giật mình, vội ngồi thẳng dậy. Ánh mắt cậu vô tình chạm vào dáng người mềm mại của Lan dưới ánh đèn. Chiếc áo ngủ lụa mỏng ôm lấy cơ thể cô, để lộ những đường cong mà cậu cố tình không được phép nhìn, nhưng đôi mắt lại như bị trói chặt.
– “Dạ… con định học thêm chút.” – Huy trả lời, giọng khàn khàn.
Lan tiến lại gần, đặt cốc sữa xuống bàn, rồi cúi người kiểm tra tập vở. Khoảng cách giữa hai người gần đến mức Huy có thể cảm nhận được mùi hương nhẹ thoang thoảng từ tóc cô. Một mùi hương nữ tính, dịu mà ngọt, nhưng với cậu thì lại là một thứ men say nguy hiểm.
– “Chữ con viết xấu đi rồi đấy. Có chuyện gì à?” – Lan khẽ hỏi, đôi mắt dõi theo từng biểu cảm của cậu.
Huy nắm chặt cây bút, cố kìm chế:
– “Không có gì đâu… chỉ hơi mệt.”
Lan mỉm cười, không hỏi thêm. Nhưng chính nụ cười ấy, cùng sự quan tâm nhẹ nhàng, lại càng khiến trái tim Huy rung lên mãnh liệt.
Lằn ranh bị thử thách
Cả căn phòng lặng đi, chỉ còn tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ. Huy cúi mặt, nhưng đôi tay vô thức run rẩy. Cậu muốn nói ra, muốn thừa nhận với Lan những cảm xúc thầm kín, nhưng lí trí gào thét rằng điều ấy sẽ phá nát tất cả.
Lan vẫn đứng cạnh cậu, như không hề nhận ra cơn sóng đang dâng lên trong tâm trí người con trai. Hoặc giả, có lẽ cô nhận ra, nhưng lại giả vờ như không biết?
Khoảnh khắc ấy kéo dài, căng thẳng đến ngột ngạt. Huy ngẩng lên, ánh mắt vô tình bắt gặp ánh nhìn của Lan. Trong đôi mắt ấy, có sự dịu dàng, có chút tò mò, và có cả điều gì đó mơ hồ không rõ.
Thời gian như ngừng trôi.
Một giây, hai giây, ba giây…
Huy bỗng đứng bật dậy, lùi lại một bước. Tim cậu đập loạn.
– “Con… con uống sữa rồi sẽ ngủ ngay ạ.” – giọng cậu lạc đi.
Lan khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn dõi theo từng cử chỉ của Huy. Cô không nói gì thêm, chỉ đặt tay lên vai cậu một thoáng – cái chạm nhẹ nhưng lại nóng rực như một mồi lửa – rồi lặng lẽ rời đi.
Cánh cửa khép lại. Căn phòng trở về với sự im lặng, nhưng trong lòng Huy, một cơn bão vừa nổ tung.