Ngày hôm đó, Lạc Tử Vy đến quán cà phê “Thanh Trà” sớm hơn mọi khi. Không khí trong quán vẫn yên bình, chỉ có vài khách quen lặng lẽ uống cà phê và đọc sách. Nhưng trái tim cô vẫn rộn ràng, nghĩ đến người đàn ông xuất hiện hôm qua, Đình Hạo.
Cô vừa lau bàn vừa tự nhủ: “Không biết hôm nay anh ta có tới không… Nếu anh ta đến, mình phải giữ bình tĩnh.”
Nhưng chưa kịp thở dài, tiếng chuông cửa vang lên, vang vọng khắp quán. Tử Vy giật mình, rồi quay lại… đúng lúc Đình Hạo bước vào, bộ vest xám gọn gàng, ánh mắt lạnh lùng nhưng sâu thẳm như thấu suốt mọi thứ.
Anh điềm tĩnh nhìn quán, rồi dừng lại trước quầy. “Cô còn nhớ tôi không?” giọng trầm vang lên, khiến Tử Vy hơi đỏ mặt.
“Tất nhiên rồi… anh… à, Đình Hạo,” cô đáp, cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhưng bàn tay lại khẽ run khi cầm khăn lau ly.
Anh nhìn cô một lúc lâu, đôi mắt đen sâu như muốn dò xét mọi suy nghĩ của cô. “Cà phê đen. Không đường. Nhanh.”
Tử Vy nhíu mày, tự nhủ: “Lại cà phê đen… người này nghiêm túc thật.” Cô liền pha cà phê, mang ra cho anh. Khi anh nhấp một ngụm, cô nhận ra anh có vẻ mệt mỏi.
“Anh có vẻ không khỏe,” cô cẩn thận hỏi.
Anh nhún vai, nhưng ánh mắt lấp lánh một tia quan tâm: “Chỉ là hơi mệt.”
Tử Vy thở dài, định quay lại bếp lấy đồ ăn nhẹ cho anh, thì bỗng một tiếng động lớn vang lên từ phía cửa. Một cô gái trẻ, mặc váy đỏ sặc sỡ, lao vào quán, giật lấy tờ menu từ tay Tử Vy rồi nói lớn: “Ôi, sao quán này lại có người nổi tiếng thế?”
Tử Vy nhăn mặt, bước tới: “Xin lỗi, cô làm gì vậy? Đừng làm phiền khách khác!”
Cô gái đỏ mặt, nhưng không chịu dừng lại, chỉ cười nham hiểm. Đình Hạo đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng, đi thẳng tới bên cô gái. “Xin lỗi, cô có thể ra ngoài không?” Giọng nói của anh vừa trầm vừa uy lực, khiến không khí trong quán bỗng chốc lặng xuống.
Cô gái nhíu mày, nhưng cuối cùng cũng hậm hực đi ra. Tử Vy thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn anh với sự cảm kích: “Cảm ơn anh… anh không cần can thiệp đâu, nhưng vẫn… cảm ơn.”
Anh khẽ nhếch môi, ngồi xuống ghế cũ, ánh mắt vẫn dõi theo cô. “Cô biết tôi sẽ không để tình huống đó xảy ra sao?”
Tử Vy đỏ mặt, cố gắng cười khẽ: “À… vâng. Tôi biết rồi.”
Một khoảng yên tĩnh trôi qua, chỉ còn tiếng nhạc nhẹ từ quán cà phê. Tử Vy lấy hết can đảm, hỏi: “Anh… có muốn thử món trà đặc biệt tôi chuẩn bị hôm qua không? Tôi có thêm một chút hương quế và hoa nhài.”
Đình Hạo hơi nghiêng đầu, ánh mắt sâu lắng nhìn cô: “Tôi muốn thử.”
Cô nhanh chóng chuẩn bị, trong lòng vừa hồi hộp vừa hứng thú. Khi đặt trước mặt anh, ánh mắt anh thoáng dịu dàng: “Cô biết tôi thích hương trà nhẹ, nhưng vẫn phải đủ tinh tế.”
Tử Vy cười khẽ, tự nhủ: “Người này… vừa nghiêm nghị vừa dễ chịu. Thật khó hiểu.”
Sau khi nhấp một ngụm, Đình Hạo gật đầu: “Cô làm tốt.”
Cô đỏ mặt, vui sướng: “Cảm ơn… nhưng anh cũng nên thử nhâm nhi chậm, mới cảm nhận hết hương vị.”
Anh nhìn cô, đôi mắt sâu như muốn đọc thấu tâm hồn: “Cô… thú vị.”
Tử Vy bất ngờ, nhưng trong lòng trào dâng một cảm giác ấm áp. Đây là lần đầu tiên cô nghe một người đàn ông quyền lực thốt lên lời khen trực tiếp và đầy quan tâm như vậy.
Bỗng nhiên, tiếng điện thoại vang lên, phá tan không gian yên tĩnh. Tử Vy nhìn màn hình, là tin nhắn từ bạn thân: “Cậu đang gặp CEO hả? Nhớ kiểm soát bình tĩnh nhé!”
Cô thở dài, cười khẽ, quay sang Đình Hạo: “Xin lỗi… có lẽ tôi phải trả lời một chút.”
Anh gật nhẹ, nhưng vẫn dõi theo cô với ánh mắt ấm áp. Cô nhận ra điều này: anh không chỉ lạnh lùng bên ngoài, mà còn quan tâm, theo dõi cô từng cử chỉ.
Khi cô quay lại, anh đã gọi thêm một món ăn nhẹ cho cô, đặt ngay trước mặt. “Ăn đi, cô cần năng lượng.”
Tử Vy ngạc nhiên, đỏ mặt: “Anh… không cần… nhưng… cảm ơn anh.”
Anh chỉ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn uy lực: “Cô cần, tôi sẽ giúp.”
Khoảng yên tĩnh trở lại. Hai người nhìn nhau, không cần lời nào cũng cảm nhận được nhịp tim đối phương. Tử Vy tự hỏi: “Người này… sao vừa nghiêm nghị vừa ấm áp như vậy?”
Một lát sau, Đình Hạo đứng lên, ánh mắt nhìn quanh quán: “Tôi phải đi.”
Cô vội vàng: “Anh… khi nào quay lại?”
Anh hơi nghiêng đầu, đôi môi khẽ nhếch: “Sẽ không để cô chờ lâu.”
Tử Vy ngồi lại, nhìn theo bóng dáng anh ra khỏi quán, trái tim vẫn rung lên không ngừng. Cô nhận ra, đây không chỉ là một lần gặp gỡ tình cờ. Một cảm giác quen thuộc nhưng mới mẻ len lỏi trong lòng, khiến cô vừa lo lắng vừa mong chờ.
Chiều hôm đó, Tử Vy vẫn đứng quầy, pha từng ly cà phê, nhưng ánh mắt lại hướng về cửa sổ. Cô nghĩ đến Đình Hạo, tự hỏi: liệu lần gặp thứ ba, họ sẽ thế nào? Liệu anh sẽ còn quan tâm cô, hay chỉ là một khách quen đặc biệt đến rồi đi?
Và đúng như dự cảm, chỉ vài ngày sau, tiếng chuông cửa lại vang lên. Một bước chân quen thuộc lại xuất hiện, mang theo mùi nước hoa nhè nhẹ, ánh mắt sâu và nụ cười đầy ẩn ý…
Tử Vy đứng lặng một giây, tim đập mạnh, biết rằng, lần gặp thứ hai này đã chính thức mở ra một chương mới cho câu chuyện giữa cô và Đình Hạo. Một câu chuyện vừa nhẹ nhàng, vừa ngọt ngào, nhưng cũng đầy những bất ngờ đang chờ phía trước.