Buổi sáng hôm đó, Lạc Tử Vy thức dậy với một cảm giác vừa hứng thú vừa lo lắng. Cô vẫn còn nhớ lần gặp gỡ hôm qua với Đình Hạo – ánh mắt dịu dàng nhưng uy lực, giọng nói trầm ấm nhưng lạnh lùng. Trong lòng cô, một cảm giác vừa phấn khích vừa hồi hộp len lỏi, khiến cô không thể tập trung hoàn toàn vào việc chuẩn bị cho ca sáng.
Trời se lạnh, quán cà phê “Thanh Trà” vẫn mở cửa đúng giờ. Không khí trong quán thoang thoảng hương trà, cà phê và bánh ngọt. Tử Vy vừa lau bàn vừa sắp xếp ghế, chuẩn bị nguyên liệu, nhưng ánh mắt cô vẫn liếc về cửa mỗi khi nghe tiếng chuông vang lên.
Khoảng 8 giờ sáng, tiếng chuông cửa vang lên, và đúng như dự đoán, Đình Hạo xuất hiện. Bộ vest xám gọn gàng, đôi mắt sâu thẳm quan sát toàn bộ quán, rồi dừng lại trước quầy. “Cà phê đen. Không đường. Nhanh.”
Tử Vy cười khẽ, pha cà phê nhanh chóng, đặt ly trước mặt anh. “Anh… hôm nay khỏe không?” cô hỏi, cố gắng tỏ ra quan tâm mà không quá lộ vẻ bối rối.
Anh nhấp một ngụm, ánh mắt dịu dàng: “Tôi vẫn ổn.”
Chưa kịp thở phào, ngoài cửa, tiếng mưa rơi dần tăng. Những hạt mưa nặng hạt rơi xuống mặt đường, khiến phố xá trở nên ướt át. Tử Vy liếc ra ngoài cửa sổ, hốt hoảng nhận ra nhiều khách quen đi học, đi làm sẽ bị ướt nếu không mang theo ô.
Cô quay sang anh: “Trời mưa rồi… nhiều người sẽ bị ướt đấy. Anh có thể… giúp tôi một tay không?”
Đình Hạo nhướng mày, ánh mắt thoáng nghiêm túc: “Cô muốn tôi làm gì?”
“Chỉ cần giúp tôi trông quán một chút, tôi đi lấy mấy chiếc ô để phát cho khách,” cô giải thích.
Anh gật, đứng lên, nhìn quanh quán, ánh mắt uy lực nhưng dịu dàng: “Được. Cô cứ yên tâm.”
Tử Vy vội vàng lao ra phía sau, lấy mấy chiếc ô từ tủ, quay lại thì thấy Đình Hạo đứng tại quầy, chuẩn bị sẵn mọi thứ, sắp xếp ly, dọn bàn, đón khách. Ánh mắt anh chăm chú, từng cử chỉ mạnh mẽ nhưng tỉ mỉ, khiến Tử Vy không khỏi ngạc nhiên.
Trong lúc phát ô cho khách, một cậu học sinh vụng về trượt chân, làm rơi chiếc ô và suýt ngã. Tử Vy lập tức lao tới đỡ cậu, nhưng chính lúc đó, một cơn gió mạnh thổi qua, làm cô mất thăng bằng.
Đình Hạo vội vàng bước tới, đặt tay lên eo cô, kéo cô đứng vững. “Cô không sao chứ?”
Tử Vy đỏ mặt, lúng túng: “Vâng… tôi… tôi ổn.”
Anh nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt dịu dàng, giọng trầm: “Cô nên cẩn thận hơn. Mưa to, trơn trượt.”
Cô cúi đầu, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng. “Cảm ơn anh… tôi sẽ cẩn thận.”
Sau khi mọi thứ ổn định, mưa càng nặng hạt hơn. Một vài khách hàng tỏ ra lo lắng vì đường trơn, Tử Vy liền hỏi: “Anh… chúng ta có nên cho họ ngồi trong quán tránh mưa không?”
Đình Hạo gật: “Được. Tôi sẽ sắp xếp chỗ.”
Anh đi quanh quán, chỉ dẫn khách ngồi, lau bàn cho họ, đôi mắt vẫn dõi theo Tử Vy. Cô thấy lòng mình rung lên, cảm giác vừa an toàn vừa ngọt ngào. Đây là lần đầu tiên cô thấy một người đàn ông lạnh lùng lại quan tâm từng chi tiết nhỏ đến vậy.
Khi quán dần ổn định, Tử Vy hít một hơi thật sâu, cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng rồi, một cơn mưa rào mạnh bất ngờ làm mưa tạt vào cửa sổ, nước mưa tràn vào trong quán, khiến khách hoảng hốt.
Cô vừa định chạy ra, thì Đình Hạo đã lao tới, kéo cô ra khỏi đường nước mưa. “Cô đi đâu? Để tôi lo.”
Cô đỏ mặt, nhăn mặt: “Anh… anh không cần… nhưng…”
Anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đặt tay cô lên ghế, rồi chạy ra ngoài, che ô cho khách, sắp xếp lại mọi thứ. Tử Vy đứng nhìn, vừa sợ hãi vừa cảm động. Cô tự nhủ: “Người này… sao vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng đến vậy?”
Sau khi mưa tạnh, Đình Hạo trở lại quán, khăn tay lau nhẹ mồ hôi trên trán cô: “Cô ổn chứ?”
Tử Vy đỏ mặt, gật đầu: “Vâng… nhờ anh, tôi… cảm thấy an toàn hơn.”
Anh nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm như muốn nói gì đó, nhưng chỉ nhếch môi, ánh mắt dịu dàng: “Tôi sẽ luôn ở đây, để cô không gặp nguy hiểm.”
Cô ngồi xuống, tay vẫn run run, cảm giác trong lòng vừa hồi hộp vừa hạnh phúc. Đây là lần đầu tiên cô thực sự cảm nhận được sự quan tâm chân thành, vừa uy quyền vừa dịu dàng, từ một người đàn ông vừa mới quen.
Buổi trưa, trời quang trở lại. Khách hàng rời quán, Tử Vy và Đình Hạo ngồi đối diện, thưởng thức cà phê và trà. Anh nhìn cô, giọng trầm ấm: “Hôm nay cô làm tốt, biết giữ trật tự trong quán, chăm sóc khách.”
Cô đỏ mặt: “Cảm ơn… nhưng nếu không có anh giúp, tôi chắc sẽ bối rối mất.”
Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Cô không phải làm một mình. Tôi luôn ở đây.”
Khoảnh khắc yên tĩnh trôi qua, trái tim Tử Vy rung lên, cảm giác vừa ngọt ngào vừa hồi hộp. Cô nhận ra, từ lần gặp thứ hai này, mối quan hệ giữa cô và Đình Hạo đã tiến thêm một bước. Một người đàn ông vừa uy quyền vừa quan tâm, vừa lạnh lùng vừa dịu dàng, đang dần trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của cô.
Chiều hôm đó, khi quán vắng dần, Tử Vy đứng sau quầy, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ lại tất cả những gì vừa xảy ra. Cô biết rằng thử thách đầu tiên đã qua, nhưng cuộc hành trình phía trước mới thực sự bắt đầu. Mỗi lần gặp anh, trái tim cô lại rung lên, vừa mong chờ vừa lo lắng.
Và đúng như dự cảm, chỉ vài ngày sau, một sự kiện bất ngờ khác xảy ra, khiến Tử Vy và Đình Hạo phải phối hợp cùng nhau, tạo nên một tình huống vừa thử thách vừa gắn kết.
Cô hít một hơi thật sâu, tự nhủ: “Người này… sẽ còn mang đến nhiều bất ngờ trong đời tôi. Tôi phải chuẩn bị tâm lý để đối mặt.”