Sáng hôm đó, Lạc Tử Vy thức dậy với tâm trạng vừa háo hức vừa hồi hộp. Hình ảnh Đình Hạo hôm qua vẫn hiện lên trong đầu cô: ánh mắt dịu dàng nhưng sâu thẳm, giọng nói trầm ấm nhưng lạnh lùng. Cô tự nhủ: “Người này… sao vừa khó gần vừa khiến mình muốn gần anh ta đến vậy?”
Trời se lạnh, quán cà phê “Thanh Trà” mở cửa đúng giờ. Không khí trong quán thoang thoảng hương trà, cà phê và bánh ngọt. Tử Vy vừa lau bàn vừa chuẩn bị nguyên liệu, nhưng ánh mắt không rời cửa, chờ đợi một bóng dáng quen thuộc.
Khoảng 8 giờ sáng, tiếng chuông cửa vang lên. Tử Vy lập tức quay lại và thấy Đình Hạo bước vào, bộ vest xám gọn gàng, ánh mắt dõi khắp quán trước khi dừng lại ở quầy. “Cà phê đen. Không đường. Nhanh.”
Cô cười khẽ, pha cà phê nhanh chóng, đặt ly trước mặt anh: “Anh… khỏe chứ?”
Anh nhấp một ngụm, ánh mắt dịu dàng: “Tôi ổn.”
Trong lúc Tử Vy quay lưng đi chuẩn bị bánh ngọt, một khách quen là cô gái trẻ hôm trước xuất hiện, nhưng lần này cô ta đi cùng một người đàn ông khác, rõ ràng là bạn trai. Cô gái kia nhìn Đình Hạo và Tử Vy với ánh mắt đầy tò mò và ái ngại: “Ồ, đây lại là cô gái hôm trước… và anh… vẫn đến quán à?”
Tử Vy cảm thấy tim đập nhanh, không biết phải phản ứng thế nào. Cô gái kia tỏ vẻ khiêu khích, cười khẩy: “Nghe nói anh là người quyền lực, vậy mà lại quan tâm đến cô gái này sao?”
Trái tim Tử Vy nhói lên, cô cố gắng giữ bình tĩnh: “Anh ấy… không cần giải thích gì với cô cả. Xin vui lòng giữ trật tự!”
Cô gái kia nhướn mày, nhìn Đình Hạo: “Anh không nói gì sao? Cô ấy không đáng…”
Đình Hạo đứng lên, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói uy lực: “Xin lỗi, cô không nên làm phiền người khác. Cô đã được cảnh cáo.”
Cô gái giật mình, cúi đầu, tỏ vẻ bực bội, rời khỏi quán. Nhưng trước khi đi, cô ta liếc Tử Vy với ánh mắt đầy ẩn ý, khiến cô cảm thấy vừa xấu hổ vừa lo lắng.
Tử Vy hít một hơi sâu, quay sang Đình Hạo: “Anh… sao lại quan tâm nhiều đến tôi vậy?”
Anh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm nhưng dịu dàng: “Bởi vì tôi không muốn cô gặp phiền phức. Cô quan trọng với tôi.”
Cô đỏ mặt, tim đập mạnh, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh: “Quan trọng… sao?”
Anh nhếch môi, ánh mắt dịu dàng: “Đúng vậy. Và tôi sẽ không để ai làm phiền cô.”
Cô cúi mặt, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng. Đây là lần đầu tiên cô thực sự cảm nhận được sự quan tâm chân thành từ một người đàn ông quyền lực, vừa uy quyền vừa dịu dàng.
Buổi trưa, quán cà phê vắng dần, Tử Vy đứng sau quầy, chăm sóc khách. Đình Hạo ngồi đối diện, ánh mắt luôn dõi theo cô. Cô tự nhủ: “Người này… sao vừa nghiêm nghị vừa quan tâm đến mình như vậy?”
Bỗng điện thoại của Tử Vy rung lên. Cô nhìn màn hình, là tin nhắn từ bạn thân: “Cậu hôm nay trông có vẻ bối rối nhỉ? Chắc anh ấy khiến tim cậu rung rồi.”
Cô thở dài, cười khẽ, trả lời: “Chắc là vậy.”
Đình Hạo, nhìn thấy cô mỉm cười với điện thoại, ánh mắt thoáng ghen tuông nhẹ. Anh khẽ nhíu mày, nhưng nhanh chóng che đi, đôi môi thoáng cong, giọng trầm ấm: “Cô không cần quan tâm đến ai khác ngoài tôi.”
Tử Vy đỏ mặt, giật mình: “Anh… sao lại nói vậy?”
Anh chỉ nghiêng đầu, ánh mắt sâu lắng nhìn cô: “Bởi vì tôi… không muốn cô lo lắng hay bị ai làm phiền.”
Cô cảm thấy tim mình rung lên, vừa hạnh phúc vừa bối rối. Đây là lần đầu tiên cô nhận ra, giữa họ không chỉ là sự quan tâm đơn thuần, mà còn là một sợi dây ràng buộc tình cảm, vừa tinh tế vừa mạnh mẽ.
Chiều đến, quán cà phê dần vắng khách. Đình Hạo đứng dậy, bước tới chỗ cô: “Cô có mệt không? Hôm nay tôi thấy cô làm việc chăm chỉ quá.”
Tử Vy lắc đầu: “Không… tôi… ổn.”
Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng: “Nếu mệt, hãy để tôi giúp.”
Cô đỏ mặt, cảm giác vừa hạnh phúc vừa xấu hổ: “Anh… giúp tôi sao?”
Anh gật nhẹ: “Tôi luôn muốn chăm sóc cô.”
Khoảnh khắc yên tĩnh trôi qua, chỉ còn tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên trong quán. Tử Vy cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa trong lòng. Cô biết rằng, xung đột đầu tiên đã qua, nhưng mối quan hệ giữa cô và Đình Hạo đã tiến thêm một bước. Một người đàn ông vừa uy quyền vừa dịu dàng, vừa quan tâm vừa bảo vệ, đang trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của cô.
Buổi tối, khi quán đóng cửa, Tử Vy ngồi lại, nhớ về tất cả những gì đã xảy ra. Cô biết rằng, thử thách tiếp theo sẽ không đơn giản. Mỗi lần gặp anh, trái tim cô lại rung lên, vừa mong chờ vừa lo lắng. Nhưng cô sẵn sàng đối mặt, bởi vì những khoảnh khắc ngọt ngào, ấm áp từ anh, khiến cô cảm thấy an toàn và hạnh phúc.
Và đúng như dự cảm, chỉ vài ngày sau, một sự kiện bất ngờ khác sẽ xảy ra, đưa họ đến gần nhau hơn, thử thách lòng tin và tình cảm, đồng thời mở ra một chương mới cho mối quan hệ vừa ngọt ngào vừa căng thẳng giữa Tử Vy và Đình Hạo.