Tiếng nhạc tuy không to nhưng lại có khả năng đẩy sóng cảm xúc lấp đầy cả tâm trí lẫn con tim. Tiêu đang nhanh chóng nhất đẩy kỉ niệm vào ngăn kéo dĩ vãng và bắt đầu cho tương lại trước mắt mình. Thực ra điều này với cô cũng không phải thứ gì xa lạ bởi cô đã quen tự lập từ ngày còn rất bé rồi. Hồi bé, khi một mình cô ở nhà, năm cô 7 tuổi, Tiêu đã từng lăn lông lốc xuống từ trên cầu thang. Máu chảy, đau đến không khóc được. Chẳng sao, vết thương là một mình cô rửa, một mình cô băng. Sau đó thì cũng là duy nhất bố cô - người quan tâm tới cô nhất, người đã mất năm cô 16 bởi một tai nạn nghề nghiệp - hỏi cô và an ủi. Ừ, may mắn thay ngày đó còn có bố...
Tiêu nén lại một tiếng thở dài. Phụ nữ rất kì lạ, họ có thể làm con tim đóng băng rất nhanh, nhưng sâu trong tâm của băng giá lại là lửa hoá dung nham.
- Thật kì lạ, khi mà một người bận rộn như Bạc Hà Đại Quân lại vừa đưa vừa đón tôi đi học như vậy.
- Hm. - Tiếng cười nhẹ nhàng vang lên. – Đúng là tôi không có nhiều thời gian, nhưng vì đang trong kì nghỉ lễ của gia đình nên tôi cũng có chút đỉnh để đi tìm hiểu kẻ sắp trở thành người phụ nữ quyền lực nhất Đại Lục là người nguy hiểm như thế nào.
Thật là, cô biết tung và hắn biết hứng! Tiêu chỉnh lại dáng ngồi.
- Ngài quá lời rồi. Tôi chỉ là... một cô gái bình thường thôi. Xin phép được nói vài điều về hợp đồng đầu tiên của chúng ta.
- Thoải mái đi.
Cô ngưng một chút. Thật sự không thể hiểu con người bên cạnh cô là một con ma hay một tên quỷ. Hắn luôn cười, nụ cười kinh sợ nhất trong cuộc đời mà Hạt Tiêu từng thấy. Nụ cười ấy hứa hẹn một địa ngục ở bờ bên kia, nơi mà cô chỉ cần trật chân tí xíu là sẽ rơi xuống.
- Thật hiếm gặp được người tử tế như Ngài... - Câu nói nhẹ nhàng này rõ ràng không mang nghĩa nhẹ nhàng, vì Bạc Hà lại cười. – Như anh đã nói, bà là người rất sắc sảo. Thế nên bản hợp đồng đầu tiên này rất quan trọng. Xin phép chắc chắn rằng bà chưa biết gì về hành động của anh?
- Đương nhiên.
Tiêu cố gắng dò xét ở đôi mắt kia để xem cô có nên nói tiếp hay không. Nhưng nó như vừa để tâm đến lời cô, vừa nhìn lên những chiếc xe trên đường qua lại.
- Cảm ơn. Nếu vậy, xin phép ngài chúng ta sẽ chơi theo “trò đùa số phận”, và bà sẽ nhận thấy câu chuyện này như một câu chuyện bình thường. Tôi xin phép anh đừng tới đón tôi vào ngày mai nữa, và ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu hợp đồng. Còn bây giờ, tôi muốn về nhà trọ lấy lại quần áo và chút đồ. Tôi có thể lấy 10 triệu beli chứ?
- Bao nhiêu nếu cô muốn. Nhưng... Trò đùa số phận?
- Xin phép ngài cứ tin ở tôi. Cháu dâu của bà không tầm thường thưa ngài. Và, một điều cuối. – Tiêu nói khi ngõ nhà đã trong tầm mắt. – Ngài có thể, khiến tên trưởng khoa kia chỉ có thể trụ lại một nơi ở duy nhất trong thành phố được không?
- Không thành vấn đề.
Tiêu càng lúc lại không thể hiểu nổi người ngồi bên cạnh mình. Cô không liếc nhìn nữa, mà nhìn trực diện luôn. Hắn dịu dàng và êm ái, hắn nghe lời và thân thiện. Cái quái gì đây?
Đúng như cô nghĩ, Bạc Hà là tên não đầy sỏi. Hắn đang mơ màng trong ánh mắt nhưng rạch ròi đến từng lời lẽ. Đợi đến khi cô đi hẳn, hắn mới nhấc điện thoại lên và đôi môi nháy nhẹ đường cong hoàn mĩ chân thật nhất. Hạt Tiêu trong mắt hắn có nét gì rất giống bà nội, làm hắn vừa thích thú vừa đề phòng.
_____________________------------
Tiêu nhăn mặt bịt mũi. Tên trưởng khoa hành hạ ngôi nhà cô ra không còn gì. Đứng từ xa cũng đủ để thấy căn nhà trọ của cô tồi tàn đến mức nào. Tiêu trả đầy đủ tiền cho ông chủ trọ, trước ánh mắt ngỡ ngàng và câu hỏi cô đã tránh trả lời "Cháu lấy ở đâu ra nhiều tiền thế?".
Tiêu ôm đôi cánh tay, mọi thứ sẽ qua thôi, vì cô đã có thứ vũ khí quyền lực nhất: tiền.
Tiêu bước vào phòng, cô nhìn một lượt những đồ xưa cũ, nhưng vật quen thuộc và gắn với bao kỉ niệm. Ừ, Mù Tạt cũng từng ở đây, cũng từng ôm cô trong căn phòng này, từng hôn cô, từng yêu cô sâu đậm đến như thế. Tiêu thở dài và bước vào phòng tắm, vặn nước và cố mong nước lạnh sẽ giúp cô mạnh mẽ hơn. Nhìn xem cô đã làm gì này? Khu trọ vì vụ của cô đã rời đi không còn ai. Tiêu muốn cắt tóc. Cô muốn cắt tóc, chắc chắn. Cô muốn nhiều tiền nữa.
"Huỵch"
Tiếng cánh cửa bị va vào làm Tiêu giật mình. Cô định bước ra nếu như không nghe thấy tiếng hai chiếc lưỡi quấn vào nhau đầy nhớt nháp. Tiểu Tiêu nín thở, ôi không!
Đúng ra cô có thể đứng dậy, có thể chỉ thằng mặt cặp đôi vô lại kia mà chửi cho một trận, nhưng thứ bản năng tích trữ lâu ngày chưa thể vượt qua giữ chân Tiêu lại trong phòng tắm phía sau. Có tiếng thở mạnh, tiếng cúc áo bị bật tung và tiếng người phụ nữ rên la. Qua lớp cửa kính, Tiêu chỉ có thể bịt chặt miệng với mọi thứ trước mắt mình. Đó là... Tiểu Mì và Giấm Chua!
Tên khốn!
Hắn đè vật cô gái bé nhỏ xuống giường, một tay chắc khoẻ khoá chặt hai cổ tay Tiểu Mì lại. Môi hắn điên cuồng hôn hít, tay còn lại tốc ngược chiếc váy lên. Chẳng nhẽ, những ngày qua Tiểu Mì đều phải chịu đựng như vậy sao? Điều đáng sợ hơn, là Tiêu biết cơ thể mình đang phản ứng như thế nào. Cô cố không phát ra tiếng kêu.
Hai người ngoài kia không có dấu hiệu dừng lại, chân Giấm Chua tách chân Tiểu Mì ra, họ cháo lưỡi qua lại, những ngón tay ma quỷ lần lần ngoài lớp quần nhỏ, ấn ấn vào vùng đỉnh hạt day qua day lại.
- Ah... Aaaaaaaaaaahhhhhhhh......
Tiêu suýt nữa bật ra tiếng rên theo giọng Tiểu Mì.
- Rên nữa đi, to lên, to lên.
- Ahhhh Ah... Đừng mà chồng ơi, em xin anh... A.....
Chồng?
Giấm Chua liếm viền tai Tiểu Mì, nhẹ nhàng và mạnh bạo. Rôi hắn liếm tới cổ, liếm xuống vai, và dừng lại ở hai nhuỵ hoa đỏ hồng. Tiêu có thể thấy ánh mắt của Tiểu Mì đã mờ đi vì từng lớp sóng tình. Đầu lưỡi hắn như những con rắn độc, liếm xung quanh nhuỵ hoa bé nhỏ. Hắn đưa răng, cắn nhè nhẹ, nhè nhẹ...
- Ợ... Chồng ơi... Em muốn nữa, nữa... Em muốn của anh...
- Muốn gì cơ?
- Em muốn... Muốn thằng bé của anh... Đừng chơi đùa như vậy nữa mà...
Hắn cười điệu cười tởm lợm, nhớt dãi nhỏ đầy đôi bầu ngữ nảy nở. Con rắn trường đến rốn, và bàn tay kia kéo quần con xuống.
Nhưng, thứ khiến Tiêu kinh ngạc nhất, là hắn mở tủ quần áo của cô và lấy ra...
Cây gậy hồng.
Không...
Giấm Chua cầm vật to lớn ấy trượt đi trượt lại trên đường trượt ẩm ướt, vào không vào hẳn mà ra không ra hẳn. Tiểu Mì cong người lên theo từng nhịp đùa giỡn ấy. Hắn cười hả hê rồi dựng cô dậy.
- Làm việc của mày đi, con đĩ.
Hắn chìa của quý to lớn trước mắt nàng gái bé nhỏ, tay kia xoay ngang người Mì Chính ra và bắt đầu đưa vật đó vào...
- Á... Á hự... Hự hự... Chồng ơi...
- Liếm nó, nhanh!
- Em...
Hắn ấn nó vào chiếc miệng bé bỏng. Bên dưới của Tiêu đã đầy nước. Tiểu Mì, như không phải lần đầu, liếm nhẹ nhàng đầu khấc to lớn. Hắn phải rên lên vì sung sướng. Cô tiếp túc liếm dọc côn thịt, từ dưới lên trên, trước khi cho tất cả vào miệng và phát ra những tiếng "Hm...hm" dâm đãng. Hắn không chịu được, túm lấy đầu Tiểu Mì và bắt đầu ấn, tay kia không ngừng đâm thứ đồ chơi vào âm huyệt. Nước ướt đẫm một phần ga giường rồi.
- Bú, bú nó cho anh. Bú nó... Ự ự....
- Ummmm Ummmm...
Âm thanh từ họng Tiểu Mì chỉ còn là những lời không rõ nghĩa, những tiếng kêu rên. Cả người cô quằn quại bởi bàn tay Giấm Chua với chiếc đồ chơi đâm liên tục ở bên dưới.
- Tao... Tao bấn quá rồi!
Hắn chỉ kịp có vậy trước khi hoàn toàn xoay người Tiểu Mì lại và thay thứ đồ chơi mềm dẻo kia bằng đồ thật cứng chắc. Âm thanh khi hai vật va chạm đẫm nước vọng đến tai Tiểu Tiêu. Cô nín thở.
- Mì, mày là con đĩ của ai?
- Em… em… Em là con đĩ của anh, riêng anh thôi…
- Tốt… Rên đi, kêu nữa lên!
Tiêu thực không hiểu điều gì đang sảy ra. Lần cuối cô gặp họ là ngày trước ngày Tiểu Mì cưới. Nhưng bây giờ thì…
Những tiếng bành bạch vang đều vào giữa trưa im ắng, hơi thở hổn hển không trôi đi mà đọng lại nặng nề.
- Anh… Em ra…. Em ra…..
- Chưa được, vài phút nữa…
Hắn gác chân Tiểu Mì lên chân mình và môi hắn nung đỏ khắp vai và cổ. Chiếc giường ọp ẹp kêu từng tiếng theo nhịp rung.
- Ấm… ấm quá… Vẫn bot như ngày nào, ấm quá…
- Anh… ah.. Em muốn nữa… ah… Em muốn anh…. AHHHh…
Tiếng kêu cuối cùng đánh dấu cho một sự trào dâng không kiểm soát. Cả hai cứng nhắc, chân giật giật, và hắn buông Tiểu Mì ra, để thứ nước dơ bẩn tuôn trên bụng cô.
Không một lời, hắn kéo quần lên và bước ra ngoài.
Nhưng, sau tất cả, Tiểu Mì ngồi dậy thu dọn và bắt đầu khóc. Chỉ là tiếng hức hức nhỏ nhỏ, sau đó thì là tiếng khóc thật, to, đau đớn.
Không hiểu lúc đó Tiêu nghĩ gì mà cô mở cừa và bước ra, cả người như muốn quỵ xuống.
- Chị Hạt Tiêu…
Giọng nói yếu ớt vang lên trước khi Mì Chính lao đến ôm Tiểu Tiêu và nét đau khổ hiện rõ trong từng giọt nước mắt. Tiêu đỡ cô gái xuống ghế, mặc lại áo váy. Vừa lau nước mắt cô vừa hỏi:
- Em lấy hắn à?
- Em … Em không còn cách nào khác…
- Cứ kể đi, chị nghe.
- Em đã kiện hắn, nhưng không hiểu sao đơn kiện cứ lên là lại bị trả về… - Mì Chính nói trong tiếng nấc. – Vị hôn phu từ chối em rồi, thế là em phải cưới hắn….
Tiêu quỳ dưới chân Tiểu Mì, nghẹn ngào trước thứ bất công này.
- Nhưng chị ơi… - Đôi mắt to và đẹp nhất mà Tiêu từng biết lấp lánh những ánh nhìn ngập ngừng. – Em.. Em…
- Sao? Cứ nói đi!
- Nhưng em không hiểu sao, em lại muốn… muốn được ngủ với hắn. Nhưng chỉ chuyện đó thôi. Mỗi lần làm em đều như con điểm ý. Mà mỗi lần xong, em chỉ muốn tự tử thôi…
Nước mắt lại rơi và mọi thứ nghẹn ngào hơn. Tiêu cắn môi bối rối.
- Đừng em ơi, mạng sống quý giá. Thực sự chị cũng chẳng biết giúp em thế nào, chỉ khuyên em hãy cố sống mà kiếm ra tiền. Tự chủ về tài chính rồi em có thể thay đổi mọi thứ.
Tiêu nói thế không phải vô lý. Tiểu Mì là học sinh xuất sắc của bên nghiên cứu Gia Vị, chỉ là nhà cô nghèo mà bố mẹ không để ý đến chuyện học tập, tính Tiểu Mì lại nhút nhát. Tiêu bắt đầu thấy điều gì đó…
- Chị khá giả hơn em, hay để chị giúp em một phần nhé?
- Nhưng…
- Không sao, sau này có tiền rồi giả lại chị sau. Nhưng hãy hứa là tiền làm ra là của em, không phải của hắn. Giấu diếm hay thế nào cũng được, nhưng hứa với chị là em dám làm nhé?
Câu trả lời Tiêu nhận được là những dòng nước mắt.
Cô cũng nghĩ thêm, rằng cô không thể lôi thêm lão trưởng khoa vào đây được nữa. Đến chiều, khi cô đến Nhà hàng để xin thôi việc, Tiêu gặp Bạc Hà và rủ rỉ nhỏ:
- Tôi không biết, nhưng thôi tha cho hắn, để hắn vào tù vậy.
- Hmhm.
Đáp lại cô là cái nhìn vô thưởng vô phạt của hắn. Có lẽ hắn không có cảm xúc, có lẽ vậy!