Sáng sớm trong cung, không khí vẫn tĩnh lặng nhưng đầy căng thẳng. Lâm Diệp bước vào gian bếp, ánh mắt dõi theo từng động tác của các đầu bếp xung quanh. Cô vẫn giữ thói quen cẩn trọng, biết rằng bất kỳ sai sót nhỏ nào cũng có thể bị Hoàng Thượng phát hiện.
Hôm nay, một bữa tiệc quan trọng được tổ chức, Hoàng Thượng sẽ mời các đại thần và phi tần đến bàn yến. Lâm Diệp biết rằng đây cũng là cơ hội để cô tiếp tục thu thập thông tin và quan sát cung điện, nhưng đồng thời cũng là nguy cơ lớn: nếu bị phát hiện can thiệp hoặc truyền thông điệp bí mật, cô sẽ rơi vào rắc rối.
Khi cô đặt bát súp thảo mộc lên bàn Hoàng Thượng, ánh mắt Yi Heon liếc nhìn cô với vẻ nghiêm nghị. Lâm Diệp cảm nhận được sự khác thường – ánh mắt ông không còn chỉ đơn thuần là quan sát, mà dường như đang dò xét, cố tìm ra điều gì đó ẩn giấu trong từng cử chỉ của cô.
Bữa ăn diễn ra, Hoàng Thượng thưởng thức từng món một, ánh mắt thỉnh thoảng quét qua các bức thư và nhật ký mà Lâm Diệp đã để lại trên bàn bếp. Một chi tiết nhỏ trong món súp – lá thảo mộc đặc biệt – khiến ông khựng lại. Ánh mắt sắc lạnh pha chút tò mò.
Khi bữa tiệc kết thúc, Hoàng Thượng gọi Lâm Diệp lại. Cô bước tới, trái tim đập mạnh, biết rằng ông đang muốn thử thách mình.
“Ngự Trù… hôm nay, một vài chi tiết trong món ăn của cô… rất khác thường. Cô có ý gì khi thêm thứ này vào súp?” – giọng ông vừa lạnh lùng vừa nghiêm nghị.
Lâm Diệp hơi sững, rồi mỉm cười nhẹ, giọng nói bình tĩnh:
“Thưa Hoàng Thượng, đó là một loại thảo mộc giúp tăng cường sức khỏe và hỗ trợ tiêu hóa cho đại thần và phi tần, hoàn toàn hợp lý với món súp. Không có gì khác biệt, thưa Ngài.”
Hoàng Thượng nghiêng người, ánh mắt sâu thẳm như muốn đọc tâm trí cô. Khoảnh khắc im lặng kéo dài, căng thẳng đến mức mọi âm thanh trong cung dường như biến mất. Lâm Diệp vẫn giữ bình tĩnh, nhưng tim cô đập thình thịch.
Rồi Hoàng Thượng cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy không hề ấm áp.
“Ngự Trù… cô rất thông minh. Nhưng thông minh quá đôi khi cũng là mối nguy. Ta sẽ để mắt đến cô, để xem cô thực sự có ý định gì.”
Lâm Diệp cúi đầu, không dám phản ứng. Cô biết rằng từ khoảnh khắc này, mọi hành động của mình đều sẽ bị Hoàng Thượng theo dõi kỹ lưỡng hơn. Nhưng đồng thời, cô cũng nhận ra rằng ông đang tò mò về năng lực và trí tuệ của mình, điều này có thể trở thành lợi thế nếu cô biết cách dùng.
Buổi chiều, khi bếp đã yên tĩnh, Lâm Diệp quay lại căn phòng nhỏ, nhìn vào các bức thư và nhật ký. Cô bắt đầu suy nghĩ chiến lược: làm sao vừa thu thập thông tin, vừa giữ bí mật với Hoàng Thượng, và đồng thời xây dựng lòng tin nơi ông?
Ánh nắng dịu hắt qua cửa sổ, nhuộm lên các trang giấy cũ, như nhắc nhở cô rằng âm mưu cung đình không chỉ là trò chơi quyền lực, mà còn là bài toán sinh tử, nơi trí tuệ, can đảm và sự tinh tế quyết định tất cả.
Đêm xuống, Lâm Diệp ngồi bên cửa sổ, tay nắm chặt chiếc bút, ghi chú các chi tiết quan trọng. Cô biết rằng từ giờ, mỗi món ăn, mỗi hành động, mỗi lời nói đều phải tính toán kỹ lưỡng, không chỉ để sống sót mà còn để tìm ra bí mật triều đình, đồng thời hiểu rõ Hoàng Thượng thực sự là ai – một vị vua bạo chúa, hay một người đàn ông đang dần hé lộ trái tim mình.
Trái tim cô dần dâng lên cảm giác vừa hồi hộp vừa quyết tâm:
“Mình sẽ không chỉ là Ngự Trù, mà còn là người giữ chìa khóa bí mật, sử dụng trí tuệ và lòng can đảm để sống sót, bảo vệ người vô tội và khám phá những bí mật sâu kín nhất của cung đình.”