ngự trù khám phá bí ẩn quá khứ

Chương 11: Đêm huyền bí trong cung


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm phủ xuống cung điện, mọi thứ chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn ánh trăng hắt qua các mái ngói, tạo nên những vệt sáng mờ ảo trên sàn đá. Lâm Diệp đứng trong bóng tối, trái tim đập mạnh nhưng đầy quyết tâm. Hôm nay, cô phải dò tìm âm mưu đang lẩn khuất trong cung, dù biết rằng một sai lầm cũng đủ nguy hiểm.

Cô lén rút cuốn nhật ký và các bức thư đã thu thập được từ người thái giám già. Mọi chi tiết về phi tần, đại thần, những lối đi bí mật và dấu hiệu kỳ lạ đều được cô ghi chú lại, vẽ sơ đồ trong đầu. Cô nhẹ nhàng mở cửa phụ dẫn ra hành lang ít người lui tới, bước đi cẩn thận, mắt dõi theo từng bóng người lướt qua.

Khi đi qua căn phòng cũ, Lâm Diệp nghe thấy tiếng thì thầm. Hai đại thần đang bàn bạc kế hoạch, giọng họ vừa nhỏ vừa vội:

“Chỉ cần Ngự Trù không phát hiện, mọi chuyện sẽ thành công. Hoàng Thượng tin nàng quá mức…”

“Đúng, nhưng không thể chủ quan. Nếu nàng biết, mọi âm mưu sẽ sụp đổ,” giọng còn lại đáp.

Lâm Diệp nuốt nước bọt, tim đập mạnh. Đây chính là bằng chứng cô cần – âm mưu thật sự đang diễn ra. Nhưng đồng thời, cô cũng nhận ra rằng bị phát hiện lúc này có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Cô rút ra một món ăn nhỏ mà mình đã chuẩn bị trước đó, cẩn thận đặt trong chiếc bát nhỏ và mang theo. Đây không chỉ là thức ăn, mà còn là công cụ để đánh lạc hướng hoặc gửi tín hiệu bí mật nếu cần. Cô thận trọng tiến gần, vừa nghe lén vừa quan sát xung quanh, dùng ánh sáng từ lá đèn dầu để không bị chú ý.

Bỗng có tiếng chân rầm rập từ phía sau. Lâm Diệp giật mình, nhận ra một thái giám bất ngờ xuất hiện, ánh mắt nghi ngờ. Cô không thể bỏ chạy trực tiếp – hành động đó sẽ lộ. Thay vào đó, cô nhanh trí giấu bát ăn và cúi mình trước góc tường, giả vờ kiểm tra cây nến. Thái giám đi qua, dường như không nghi ngờ gì, ánh mắt chỉ liếc qua rồi rời đi.

Tim cô thở dốc, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cô biết rằng trí thông minh và sự bình tĩnh sẽ giúp mình sống sót trong những tình huống nguy hiểm. Tiếp tục đi, Lâm Diệp ghi nhớ vị trí của các đại thần, phi tần, và những lối đi bí mật. Mỗi bước đi đều phải cẩn trọng, như chơi trò cờ, nơi mỗi nước đi quyết định sinh tử.

Khi quay lại căn phòng bí mật, Lâm Diệp ngồi xuống, đặt tay lên nhật ký và các bức thư. Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, hắt lên các trang giấy cũ, tạo nên cảm giác vừa huyền bí vừa rùng rợn. Cô nhận ra rằng âm mưu cung đình không chỉ là quyền lực, mà còn là sự sống còn, nơi mà trí tuệ, can đảm và sự tinh tế quyết định tất cả.

Trong lòng, quyết tâm dâng lên:

“Mình sẽ không chỉ sống sót, mà còn phải khám phá mọi bí mật, bảo vệ những người vô tội, và tìm hiểu Hoàng Thượng thật sự là ai. Đây chỉ là bước đầu, nhưng từng chi tiết nhỏ đều quan trọng.”

Cô nhìn ra ánh trăng, tay nắm chặt cuốn nhật ký, cảm giác vừa hồi hộp vừa phấn khích. Đêm huyền bí trong cung này không chỉ là thử thách mà còn là cơ hội để cô chứng minh trí tuệ, lòng dũng cảm và khả năng thích nghi giữa chốn quyền lực nguy hiểm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×