Buổi sáng trong cung điện tĩnh lặng, ánh nắng dịu dàng hắt qua ô cửa sổ, lan tỏa khắp gian bếp nơi Lâm Diệp đang chuẩn bị bữa sáng. Mùi thơm của các loại thảo mộc và gia vị trộn lẫn tạo nên không khí ấm áp, nhưng trong lòng cô vẫn tràn ngập cảm giác căng thẳng: mỗi món ăn đều có thể trở thành công cụ để quan sát, dò xét, hoặc gửi thông điệp bí mật.
Hôm nay, Hoàng Thượng yêu cầu cô trực tiếp chuẩn bị bữa ăn sáng và phục vụ ông tại phòng riêng. Lâm Diệp biết rằng đây không chỉ là nhiệm vụ, mà còn là cơ hội để tiếp xúc gần gũi, quan sát phản ứng và ánh mắt của ông. Trái tim cô đập nhanh, vừa hồi hộp vừa tò mò: mối quan hệ giữa hai người đang dần thay đổi, từ nghi ngờ sang tò mò, và có thể là tình cảm.
Khi bát cháo thảo mộc được đặt trước Hoàng Thượng, ánh mắt ông lướt qua từng chi tiết – từ cách sắp xếp bát, nêm nếm gia vị, đến cách cô cúi đầu chào. Lâm Diệp cảm nhận được sự quan sát tỉ mỉ, nhưng đồng thời, ánh mắt đó dường như chứa cả sự khen ngợi kín đáo.
“Ngự Trù… hôm nay, cháo rất vừa miệng. Hương vị… khác hẳn những gì ta từng thưởng thức,” ông nói, giọng nhẹ nhưng mang theo sự tinh tế khó nắm bắt.
Lâm Diệp mỉm cười, cố giữ bình tĩnh. “Thưa Hoàng Thượng, cháo hôm nay chỉ là món ăn thông thường, nhưng được chuẩn bị kỹ lưỡng. Mong Ngài thưởng thức.”
Hoàng Thượng nhíu mày, đôi môi khẽ cong. “Cô không chỉ nấu ăn, mà còn biết cách truyền cảm giác trong từng món. Điều này… khiến ta tò mò.”
Khoảnh khắc im lặng, chỉ còn âm thanh nhẹ của thìa va vào bát. Lâm Diệp nhận ra rằng, lần đầu tiên, Hoàng Thượng không chỉ nhìn cô với ánh mắt quan sát hay nghi ngờ, mà thực sự quan tâm đến từng chi tiết nhỏ, từng cử chỉ.
Sau bữa ăn, ông đứng dậy, bước lại gần. Ánh mắt sắc lạnh thường thấy đã nhường chỗ cho vẻ tò mò pha chút ấm áp. “Ngự Trù… hôm nay, cô đã cứu một mạng người bằng món súp trước đó, và lần này, hương vị cháo khiến ta nhận ra cô không chỉ là người nấu ăn. Cô thông minh, nhanh trí và… đáng tin.”
Lâm Diệp cúi đầu, hơi đỏ mặt nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh: “Thưa Hoàng Thượng, mọi việc chỉ là… theo kinh nghiệm và quan sát của tôi. Tôi chỉ mong giúp được triều đình và Ngài.”
Hoàng Thượng nhíu mày, rồi bất ngờ ngồi xuống cạnh cô, giọng trầm hơn: “Ta muốn biết nhiều hơn về cô… về suy nghĩ, cách nhìn và cảm xúc của cô. Không chỉ là Ngự Trù, mà còn là con người thực sự.”
Trái tim Lâm Diệp run lên, cảm giác vừa hồi hộp vừa ngọt ngào. Đây là lần đầu tiên Hoàng Thượng gần gũi như thế, mở ra một khoảnh khắc hiếm hoi giữa cung điện đầy quyền lực, âm mưu và nguy hiểm.
“Thưa Ngài, tôi… không dám…” cô thốt ra, nhưng lời chưa kịp nói hết thì ông nhẹ nhàng đặt tay lên bả vai cô, như một cử chỉ trấn an, không quá mạnh nhưng đủ khiến cô cảm nhận sự ấm áp hiếm hoi.
Khoảnh khắc ấy kéo dài, cả hai im lặng, chỉ còn tiếng gió nhẹ và ánh sáng trăng ban mai. Lâm Diệp nhận ra rằng tình cảm giữa họ đang dần nảy nở, nhưng vẫn phải thận trọng: cung điện đầy rẫy nguy hiểm, mỗi hành động đều có thể bị hiểu nhầm hoặc lợi dụng.
Cô thở dài, nhủ thầm:
“Mình phải cẩn thận, nhưng không thể phủ nhận cảm giác này. Khoảnh khắc gần gũi hôm nay… là minh chứng rằng, giữa âm mưu, quyền lực và nguy hiểm, vẫn có thể xuất hiện tình cảm chân thành.”
Sau đó, Hoàng Thượng đứng dậy, ánh mắt trở lại vẻ sắc lạnh thường thấy, nhưng trong sâu thẳm, Lâm Diệp biết rằng ông đã bắt đầu để ý và tin tưởng cô hơn. Khoảnh khắc gần gũi này không chỉ mở ra cánh cửa tình cảm, mà còn tạo ra liên kết quan trọng trong âm mưu và chiến lược của cung đình.
Đêm đến, Lâm Diệp ngồi bên cửa sổ, ánh trăng chiếu lên mặt, ánh mắt lấp lánh sự quyết tâm và hi vọng. Cô biết rằng tình cảm này sẽ là sức mạnh, nhưng cũng là thử thách trong hành trình khám phá âm mưu và bảo vệ triều đình.