ngự trù khám phá bí ẩn quá khứ

Chương 14: Món ăn và trái tim


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều trong cung điện, ánh nắng nhẹ xuyên qua cửa sổ, hắt lên bàn bếp nơi Lâm Diệp đang chuẩn bị một món ăn đặc biệt. Hôm nay là một dịp hiếm có: Hoàng Thượng mời một số đại thần thân cận và phi tần dự tiệc trà để thảo luận công việc triều đình. Nhưng với Lâm Diệp, đây còn là cơ hội để dùng món ăn tác động đến trái tim Hoàng Thượng, tạo ra khoảnh khắc lãng mạn và gần gũi.

Cô cẩn thận lựa chọn nguyên liệu, từ những loại rau thơm, gia vị nhẹ đến những nguyên liệu đặc biệt mà chỉ cô biết cách kết hợp. Mỗi bước chế biến đều thể hiện tài năng nấu ăn hiện đại, nhưng đồng thời cũng mang theo thông điệp kín đáo dành cho Hoàng Thượng: sự quan tâm, tinh tế và lòng trung thành.

Khi món ăn hoàn tất, cô nhẹ nhàng bưng đến phòng Hoàng Thượng. Ánh mắt ông liếc qua món ăn, rồi lại nhìn cô với vẻ tò mò pha chút kỳ lạ.

“Ngự Trù… hôm nay, hương vị món ăn có gì khác thường?” – giọng ông vừa lạnh lùng vừa tò mò.

Lâm Diệp mỉm cười, cúi đầu:

“Thưa Hoàng Thượng, hôm nay tôi muốn thử một công thức mới, vừa bổ dưỡng vừa thơm ngon, mong Ngài thưởng thức và cảm nhận.”

Hoàng Thượng nâng đũa, nếm thử từng miếng một. Ánh mắt ông thoáng mềm ra, ít nhiều bị bất ngờ bởi hương vị tinh tế, hài hòa và ấm áp từ món ăn. Lâm Diệp nhận ra điều đó, trái tim cô lặng đi một nhịp, biết rằng món ăn đã chạm đến cảm xúc sâu kín của ông.

“Cô… đã dồn tâm huyết vào từng chi tiết, đến cả hương vị cũng khiến ta bất ngờ,” Hoàng Thượng thốt lên, giọng trầm và đầy cảm xúc hiếm thấy. “Ngự Trù… cô thực sự khác với tất cả những người từng xuất hiện trong cung.”

Lâm Diệp cảm nhận được khoảnh khắc hiếm hoi này – trái tim Hoàng Thượng mềm đi, và mối quan hệ giữa họ không còn chỉ là nghi ngờ hay quan sát, mà bắt đầu xuất hiện sự đồng cảm và tin tưởng.

Sau bữa ăn, Hoàng Thượng mời cô ngồi gần, ánh mắt không còn lạnh lùng như trước. Ông nhẹ nhàng nói:

“Ngự Trù… cô không chỉ là người nấu ăn, mà còn là người hiểu ta. Món ăn này… khiến ta cảm thấy được quan tâm và thư giãn, điều mà ít ai làm được.”

Cô hơi đỏ mặt, nhưng vẫn giữ bình tĩnh:

“Thưa Hoàng Thượng, tôi chỉ mong Ngài cảm thấy thoải mái, và đồng thời… có thể yên tâm với những việc trong cung.”

Khoảnh khắc im lặng, cả hai nhìn nhau, cảm giác vừa hồi hộp vừa ấm áp lan tỏa. Ánh nắng chiều chiếu qua cửa sổ, tạo nên khung cảnh vừa lãng mạn vừa trang nghiêm. Lâm Diệp biết rằng tình cảm này sẽ là sức mạnh, nhưng cũng là trách nhiệm: phải giữ bí mật, vừa bảo vệ Hoàng Thượng, vừa chống lại âm mưu trong cung.

Hoàng Thượng đứng dậy, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, ánh mắt sâu thẳm nhưng không còn sắc lạnh.

“Cô… khiến ta nhận ra, giữa quyền lực, âm mưu và nguy hiểm, vẫn có thể xuất hiện những khoảnh khắc chân thành và ấm áp. Ngự Trù… cảm ơn cô.”

Trái tim Lâm Diệp lặng đi, biết rằng món ăn không chỉ là thức ăn, mà còn là cầu nối tình cảm, là chiến lược tinh tế, giúp cô vừa duy trì sự tin tưởng nơi Hoàng Thượng, vừa mở ra những khoảnh khắc gần gũi hiếm hoi trong cung đầy quyền lực và âm mưu.

Khi đêm xuống, Lâm Diệp ngồi bên cửa sổ, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt cô, mắt lấp lánh niềm quyết tâm. Cô biết rằng từ giờ, mỗi món ăn, mỗi hành động, mỗi lời nói đều có thể ảnh hưởng đến trái tim Hoàng Thượng và vận mệnh triều đình, và mình phải khéo léo kết hợp trí tuệ, cảm xúc và sự tinh tế để sống sót, bảo vệ người vô tội và khám phá mọi bí mật cung đình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×