Buổi chiều u ám trong cung điện, bầu không khí nặng nề, gió thổi qua những mái ngói cũ tạo nên tiếng rít kỳ lạ. Lâm Diệp đứng bên cửa sổ, ánh mắt dõi theo sân trước, nơi các thái giám và binh sĩ đang tất bật chuẩn bị cho bữa yến tiệc tối nay. Cô cảm nhận được sự bất thường – một nguy cơ đang rình rập mà không ai hay biết.
Thông tin từ đồng minh và những dấu hiệu nhỏ mà cô quan sát được hôm trước đều chỉ ra rằng âm mưu tấn công cung điện có thể xảy ra bất cứ lúc nào, nhắm vào Hoàng Thượng và các phi tần thân cận. Lâm Diệp nhíu mày, thầm nhủ:
“Mình phải hành động trước khi mọi chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát.”
Cô lập tức rà soát các phương án, kết hợp kiến thức hiện đại và kỹ năng quan sát từ quá khứ. Một phần cung điện dễ bị xâm nhập, nhưng nếu dùng một vài chiến thuật đánh lạc hướng và đặt bẫy tinh vi, có thể bảo vệ Hoàng Thượng và phi tần.
Đêm đến, khi bóng tối bao phủ toàn bộ cung điện, Lâm Diệp mang theo đèn dầu, lặng lẽ di chuyển qua hành lang và phòng bếp, kiểm tra các lối đi bí mật. Cô đặt các bẫy nhỏ, sử dụng thảo mộc tạo mùi đặc biệt để gây nhầm lẫn cho kẻ xâm nhập, và chuẩn bị sẵn các tín hiệu để báo động cho binh sĩ trung thành.
Chỉ vài giờ sau, âm thanh lạ vang lên từ lối vào phía tây cung – dấu hiệu kẻ tấn công đã xuất hiện. Lâm Diệp không hoảng sợ. Cô nhanh trí, bật tín hiệu cho một nhóm binh sĩ ẩn mình trong bóng tối, đồng thời dùng ánh sáng đèn dầu và mùi thảo mộc tạo thành màn khói mỏng, khiến kẻ tấn công lúng túng và mất phương hướng.
Trong căn phòng gần đó, Hoàng Thượng đứng quan sát tình hình qua cửa sổ, ánh mắt sắc lạnh nhưng vẫn yên tâm. Ông biết rằng Ngự Trù đang dùng trí tuệ và kỹ năng để bảo vệ triều đình. Khi kẻ xâm nhập bước vào phòng trung tâm, bị bẫy tinh vi và ánh sáng lạ dẫn đường, Hoàng Thượng ra lệnh binh sĩ bắt giữ.
Khi nguy cơ được xử lý, Lâm Diệp thở dài, ngồi xuống bên bàn, tay vẫn nắm chặt đèn dầu. Trái tim cô vẫn đập mạnh, nhưng cảm giác nhẹ nhõm dần lan tỏa. Cô biết rằng trí tuệ, kiến thức hiện đại và sự bình tĩnh đã cứu mạng Hoàng Thượng và những người vô tội, đồng thời bảo vệ vị trí của mình trong cung.
Hoàng Thượng bước vào, ánh mắt nhìn cô sâu thẳm. Giọng ông trầm và đầy cảm xúc:
“Ngự Trù… hôm nay, cô đã chứng minh rằng không chỉ là Ngự Trù, mà còn là người bảo vệ triều đình và cả mạng sống của ta. Ta… thật sự tin tưởng cô.”
Lâm Diệp cúi đầu, nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi. Cô biết rằng niềm tin giữa cô và Hoàng Thượng đã vững chắc hơn bao giờ hết, nhưng cũng hiểu rằng âm mưu và thử thách trong cung vẫn chưa kết thúc.
Đêm tĩnh lặng trở lại, ánh trăng hắt qua cửa sổ, chiếu lên các bức tường cổ kính. Lâm Diệp ngồi một mình, suy nghĩ về những gì đã xảy ra: mỗi bước đi, mỗi quyết định đều quan trọng, và sự sống còn của cô phụ thuộc vào trí tuệ, nhanh nhạy và khả năng thích nghi.
Cô thầm nhủ:
“Âm mưu vẫn còn phía trước, nhưng mình đã chứng minh rằng trí tuệ và sự dũng cảm có thể thay đổi cục diện. Phải tiếp tục quan sát, lên kế hoạch và bảo vệ những người vô tội. Còn Hoàng Thượng… còn trái tim ông, mình sẽ không bao giờ bỏ lỡ.”