Cung điện ban đêm tĩnh lặng, nhưng không khí căng thẳng tràn ngập từng hành lang. Lâm Diệp đang kiểm tra lại các ghi chú về bữa tiệc trà hôm qua, nơi cô đã thành công trong việc cảnh báo và bảo vệ người vô tội, đồng thời sử dụng món ăn như công cụ truyền thông điệp bí mật.
Tuy nhiên, cô không hề hay biết rằng một cặp mắt luôn rình rập, quan sát từng hành động của cô. Đây là ông thái giám phản diện, người không chỉ tham vọng quyền lực mà còn thù ghét sự thông minh, nhanh trí của Ngự Trù mới.
Hắn đã âm thầm theo dõi cô trong nhiều ngày, quan sát từng cử chỉ, từng món ăn, từng hành động bí mật. Đêm nay, hắn tìm thấy một bức thư đặc biệt mà Lâm Diệp đã lén gửi cho đồng minh – nội dung về âm mưu sắp xảy ra và cách phá vỡ nó. Hắn nắm lấy, đôi mắt lóe sáng đầy hiểm độc:
“Ngự Trù… cô tưởng mình có thể che giấu mọi chuyện sao?”
Sáng hôm sau, khi Lâm Diệp đang chuẩn bị bữa sáng, thái giám phản diện xuất hiện trước cửa bếp, giọng cười khẩy:
“Ngự Trù, không ngờ cô lại… thông minh như vậy. Nhưng sự thông minh đôi khi cũng là mối nguy. Có lẽ Hoàng Thượng nên biết về ‘tài năng’ của cô.”
Lâm Diệp cảm nhận ngay sự nguy hiểm. Cô bình tĩnh, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng nhưng sắc sảo:
“Thưa thái giám, tôi chỉ làm nhiệm vụ của mình, bảo vệ cung đình và Hoàng Thượng. Nếu Ngài muốn, tôi có thể giải thích mọi chuyện.”
Thái giám nhếch môi cười:
“Ồ, giải thích? Tôi không cần nghe lời giải thích. Nhưng tôi sẽ làm cho mọi người biết, và khi đó… xem cô còn sống sót được bao lâu.”
Lâm Diệp hít một hơi thật sâu, biết rằng âm mưu của kẻ này đã bại lộ. Nhưng cô không để lộ sự hoảng sợ, thay vào đó, nhanh trí đưa ra kế hoạch: sử dụng chính trí tuệ và sự tinh tế của mình để lật ngược tình thế.
Buổi chiều, khi Hoàng Thượng vào bếp kiểm tra, Lâm Diệp đã chuẩn bị sẵn một món ăn đặc biệt, vừa ngon vừa mang thông điệp ngầm: cảnh báo trực tiếp về âm mưu của thái giám phản diện. Ánh mắt ông nhìn cô, dường như đoán được điều gì đang xảy ra. Cô nhẹ nhàng cúi đầu:
“Thưa Ngài, có một nguy cơ từ người trong cung mà tôi vừa phát hiện. Tôi đã chuẩn bị mọi cách để xử lý, nhưng cần Ngài tin tưởng và quyết định.”
Hoàng Thượng nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm, nhưng trong lòng dường như dấy lên niềm tin: ông nhận ra sự nhanh trí và lòng trung thành của Lâm Diệp, đồng thời cũng cảm nhận được âm mưu đang rình rập.
Cả buổi chiều, họ phối hợp: Lâm Diệp dùng thông điệp bí mật, Hoàng Thượng dùng quyền lực và ảnh hưởng để cô lập kẻ phản diện. Đến tối, âm mưu của thái giám bị bại lộ, nhưng nhờ sự khéo léo và trí tuệ, Lâm Diệp và Hoàng Thượng tránh được nguy hiểm trực tiếp.
Sau cùng, trong phòng Hoàng Thượng, cả hai ngồi bên nhau. Không khí căng thẳng vừa lắng xuống, nhường chỗ cho cảm giác nhẹ nhõm. Hoàng Thượng nhìn cô, giọng trầm:
“Ngự Trù… hôm nay, cô không chỉ cứu triều đình mà còn khiến ta nhận ra một điều: cô thực sự khác biệt. Ta… tin tưởng cô.”
Lâm Diệp cúi đầu, nụ cười nhẹ trên môi, cảm giác vừa hồi hộp vừa tự hào: âm mưu bị phát hiện nhưng cô vẫn sống sót, tình cảm với Hoàng Thượng được củng cố, và con đường khám phá cung đình vẫn còn nhiều thử thách phía trước.