Ánh bình minh chiếu nhẹ qua ô cửa sổ, lan tỏa khắp gian bếp cung đình. Lâm Diệp đã thức dậy từ rất sớm, chuẩn bị cho bữa sáng quan trọng. Hôm nay, cô không chỉ nấu ăn cho Hoàng Thượng mà còn có một nhiệm vụ bí mật: truyền thông điệp đến một đồng minh trong cung, thông qua món ăn.
Cô mở chiếc hộp gỗ nhỏ, bên trong là mảnh giấy cũ được viết bằng mực đặc biệt. Thông điệp này cực kỳ quan trọng, nhưng nếu rơi vào tay người sai, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Lâm Diệp nhíu mày, lòng căng thẳng nhưng quyết tâm: “Mình phải khéo léo, vừa nấu ăn vừa truyền thông điệp, tất cả phải hoàn hảo.”
Cô quyết định nấu món canh thảo mộc đặc biệt, kết hợp các loại gia vị vừa để ngon miệng, vừa mang “mã” riêng mà đồng minh đã được dạy nhận biết. Tay cô thoăn thoắt, chặt thảo mộc, điều chỉnh lửa, nêm nếm theo công thức đặc biệt. Các đầu bếp cung đình nhìn cô với ánh mắt vừa tò mò vừa ngờ vực, nhưng không ai dám xen vào.
Trong lúc bận rộn, một thái giám trẻ tiến lại gần, nhỏ giọng:
“Ngự Trù, Hoàng Thượng đã ra lệnh quan sát từng động tác của nàng. Hãy cẩn thận.”
Lâm Diệp gật đầu, nhắm mắt một giây để tập trung. Cô biết rằng Hoàng Thượng vừa là người quan sát, vừa là yếu tố quyết định số phận của mình. Một sai lầm dù nhỏ cũng có thể khiến nàng lộ bí mật hoặc bị nghi ngờ.
Khi món canh hoàn thành, thái giám đưa lên phòng Hoàng Thượng. Lâm Diệp đi theo, tay thắt chặt mảnh giấy mật, tim đập mạnh. Yi Heon ngồi đó, ánh mắt sắc lạnh nhưng có phần tò mò. Ông quan sát từng chi tiết, từ cách nàng di chuyển, đặt bát canh, cho đến cái cúi đầu nhỏ.
Khi Hoàng Thượng nếm thử món ăn, miệng ông nhíu lại, nhưng không phải vì không ngon mà là vẻ nghi ngờ. Lâm Diệp nuốt nước bọt, biết rằng chỉ một cử chỉ sai lệch thôi cũng có thể lộ bí mật. Cô hít một hơi thật sâu, rồi nhẹ nhàng rút một chiếc lá thảo mộc đặc biệt trong món canh – đó là tín hiệu đồng minh nhận biết.
Ngay sau đó, một thái giám lén nhìn cô, gật đầu nhẹ. Đồng minh đã nhận ra thông điệp mà không ai khác biết. Lâm Diệp cảm thấy tim mình nhói lên, vừa hồi hộp vừa nhẹ nhõm: nhiệm vụ đầu tiên thành công.
Sau bữa sáng, Hoàng Thượng đi qua bếp, ánh mắt sắc lạnh quét qua cô. Lâm Diệp nhận ra rằng ông đã bắt đầu để ý đến cô, không chỉ vì tài năng nấu ăn, mà còn vì sự nhanh trí và tinh tế trong xử lý tình huống.
Buổi chiều, khi bếp đã yên tĩnh, Lâm Diệp ngồi lại, mở nhật ký và các bức thư cô tìm được trước đó. Các ghi chú về phi tần, đại thần, và lối đi bí mật trong cung giờ đã có thêm một tầng nghĩa mới: cô bắt đầu hiểu cách các âm mưu được truyền đi, ai là người đáng tin, ai là mối nguy tiềm ẩn.
Trong lòng cô, quyết tâm dần hình thành: sử dụng tài năng nấu ăn và trí tuệ để sống sót, bảo vệ đồng minh và từng bước khám phá bí mật cung đình, đồng thời xây dựng mối quan hệ quan trọng với Hoàng Thượng – người vừa là đồng minh vừa là yếu tố quyết định mạng sống của cô.
Đêm đến, ánh trăng chiếu qua cửa sổ, hắt lên mặt bàn với cuốn nhật ký và các bức thư. Lâm Diệp khẽ mỉm cười, biết rằng từ hôm nay, mọi món ăn không chỉ là công việc, mà còn là công cụ chiến lược trong trò chơi quyền lực nguy hiểm.
Cô nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, tự nhủ:
“Mình sẽ dùng trí tuệ, can đảm và tài năng nấu ăn để sống sót và khám phá mọi bí mật. Hoàng Thượng, triều đình và vận mệnh – tất cả đều đang nằm trong tay mình, nhưng phải thật cẩn thận, không được để lộ sơ hở.”