Sau hai lần thử nghiệm, Hải đã hiểu rõ luật chơi. Chiếc đồng hồ cát không phải là đồ vật ma thuật, nó là cánh cửa dẫn đến một thế giới hoàn toàn thuộc về anh. Và mỗi lần lật úp, sự tự mãn, quyền lực lại ăn sâu vào tâm trí anh một chút.
Lần này, anh chọn Thảo Nhi.
Thảo Nhi là cơn gió lạ trong ngôi nhà đầy những quy tắc. Cô về nhà rất muộn, thường là sau nửa đêm, mang theo mùi nước hoa đậm, mùi khói thuốc thoang thoảng, và đôi khi là mùi men say nồng nàn. Chính sự phóng khoáng, ranh mãnh trong ánh mắt Thảo Nhi đã khơi gợi trong Hải một sự ngưỡng mộ lẫn khao khát từ lâu. Cô là người duy nhất nhìn Hải không phải như một đứa em, mà như một... thứ gì đó sắp trưởng thành.
Mười hai giờ đêm. Hải nằm trên giường, cố gắng trấn tĩnh. Anh nghe tiếng lách cách của chìa khóa, tiếng cửa phòng khách mở rồi đóng lại một cách nặng nề.
Tiếng chân bước loạng choạng trên cầu thang. Thảo Nhi lại say.
Hải nín thở. Anh biết cô sẽ không lên phòng ngay. Cô luôn dừng lại ở phòng khách, hoặc căn bếp nhỏ để uống nước.
Anh nhẹ nhàng mở cửa phòng mình, rón rén đi xuống.
Thảo Nhi đang dựa lưng vào tủ lạnh, mái tóc xoăn dài rối bời, bộ váy dạ hội ngắn ôm sát người đã xộc xệch. Cô đưa tay lên trán, rên khẽ. Khuôn mặt cô ửng hồng dưới ánh đèn đêm mờ ảo, càng làm nổi bật vẻ gợi cảm không thể chối từ.
Đây là cơ hội.
Hải tiến lại gần, cầm chắc chiếc đồng hồ cát. Sự khao khát trong lồng ngực anh bùng cháy. Anh muốn làm một điều gì đó hoàn toàn táo bạo, điều mà anh biết sẽ làm Thảo Nhi phải kinh ngạc và tức giận nếu cô tỉnh.
Tích tắc.
Thảo Nhi đứng yên, cơ thể cô ngả về phía sau, bàn tay cứng lại giữa không trung. Mắt cô hơi nhắm hờ, như một bức tượng sống động của sự cám dỗ.
Hải tiến đến. Lần này, anh không còn run rẩy hay e dè. Sự tự tin của quyền lực đã thay thế sự sợ hãi.
Anh bắt đầu bằng việc chiêm ngưỡng cô. Không còn là cái chạm vụng trộm. Anh thản nhiên điều chỉnh lại tư thế đứng của cô, kéo cô ra khỏi tủ lạnh, rồi để cô dựa vào cánh tay mình. Anh muốn cảm nhận trọn vẹn sức nặng, độ mềm mại của cơ thể người phụ nữ này.
Hương nước hoa nồng nàn, quyến rũ vương vấn quanh anh. Anh đưa tay lướt nhẹ trên làn da trần của cô, cảm nhận sự mịn màng.
Thảo Nhi luôn thách thức anh bằng ánh mắt, bằng những câu nói. Giờ đây, chính anh là người đang thách thức cô, và cô hoàn toàn bất động trong sự chiếm hữu của anh.
Hải cúi xuống. Anh ngắm nhìn đôi môi mọng, hơi hé mở của Thảo Nhi. Đây là đôi môi thường xuyên buông lời trêu chọc, và cũng là đôi môi anh hằng đêm mơ về.
Sự kìm nén của tuổi trẻ, sự khao khát được công nhận của một người đàn ông, tất cả như đổ dồn vào khoảnh khắc này. Anh muốn cảm nhận được kết nối, dù là một chiều.
Hải thực hiện hành động cấm kỵ nhất: Anh hôn cô.
Một nụ hôn không có sự đáp trả, nhưng lại là nụ hôn mãnh liệt nhất trong đời anh. Anh không còn quan tâm đến cát đang chảy. Anh tận hưởng cảm giác ấm nóng, mềm mại của đôi môi. Anh muốn chứng minh rằng anh không còn là cậu bé, rằng anh có thể chiếm hữu người chị nổi loạn này, một cách tuyệt đối và thầm kín.
Hải cảm nhận được sự kích thích tăng vọt, hòa quyện với mùi men say thoang thoảng của Thảo Nhi. Anh đã đi quá xa, vượt qua ranh giới của sự quan sát và sự chạm nhẹ. Anh đã đặt một dấu ấn không thể xóa nhòa – một dấu ấn chỉ có anh và thời gian tĩnh lặng biết.
Khi cát đã gần cạn, cảm giác tội lỗi lẫn lộn với sự thỏa mãn dâng trào buộc anh phải lùi lại. Anh đưa tay sửa lại mái tóc rối của Thảo Nhi một cách vội vã.
Anh lật ngược đồng hồ cát.
Tách!
Thảo Nhi rùng mình. Cô đưa tay dụi mắt, nhìn tủ lạnh rồi lại lắc đầu. Cô lẩm bẩm: "Mệt quá..." rồi bắt đầu bước lên cầu thang.
Hải nấp vào góc tối, tim đập thình thịch.
Thảo Nhi vừa đi ngang qua anh, cô không hề hay biết. Nhưng khi cô bước qua, đột nhiên cô dừng lại, tay đặt trên lan can. Cô khẽ đưa tay lên chạm vào môi mình, nhíu mày, rồi lắc đầu, như thể đang cố xua đi một cảm giác kỳ lạ, một dư vị không thể gọi tên.
Chỉ là ảo giác của cơn say? Hay cô đã thực sự cảm nhận được điều gì đó trong khoảnh khắc thời gian bị bẻ cong?
Hải nhìn theo bóng lưng Thảo Nhi cho đến khi cô khuất sau cánh cửa. Anh chạm vào môi mình, cảm nhận sự ấm áp còn sót lại.
Sự điên loạn đã ăn sâu hơn. Anh đã lấy đi nụ hôn của một người chị đang say, và sự kích thích đó mạnh mẽ hơn bất cứ điều gì anh từng tưởng tượng.
Ai sẽ là người tiếp theo? Cô giáo dịu dàng Lan Hương, hay người mẫu kiêu kỳ Minh Châu?
Hải mỉm cười, một nụ cười nửa mãn nguyện, nửa điên dại. Anh đã nghiện cảm giác này.