ngưng đọng thời gian - chàng trai ở cùng 5 người phụ nữ

Chương 4: Khám Phá Bí Mật Dưới Ánh Đèn Học Trò


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Kể từ nụ hôn vụng trộm với Thảo Nhi, Hải nhận ra rằng những hành động càng điên rồ, càng cấm kỵ thì khoái cảm đem lại càng lớn. Anh không còn đơn thuần là khám phá nữa, anh đang săn tìm những cảm xúc tột độ.

Mục tiêu tiếp theo là Lan Hương.

Lan Hương là cô giáo dạy kèm tiếng Anh của Hải. Cô luôn nhẹ nhàng, tỉ mỉ, và đối xử với anh bằng sự kiên nhẫn gần như vô hạn. Vẻ ngoài ngây thơ, đôi mắt to tròn và sự nhút nhát của cô khiến Hải luôn phải kìm nén sự thô lỗ của tuổi trẻ. Chính sự trong sáng đó lại là một lời mời gọi đầy cám dỗ đối với quyền lực dừng thời gian của Hải.

Hôm đó là buổi tối học kèm.

Lan Hương ngồi đối diện Hải trong phòng học nhỏ. Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và chân váy dài, tóc buộc nửa đầu. Cô đang cúi xuống, tập trung giải thích một cấu trúc ngữ pháp phức tạp. Gần đến giờ nghỉ, cô giáo dịu dàng hơi nghiêng người về phía trước, đưa tay chỉ vào sách.

"Hải, em thấy chỗ này không? Chủ ngữ là..."

Đó chính là khoảnh khắc.

Lan Hương đang ở tư thế hoàn hảo, tập trung cao độ, hoàn toàn tin tưởng vào sự an toàn của môi trường xung quanh và sự tôn trọng của "học trò" mình.

Hải rút chiếc đồng hồ cát ra, đặt dưới gầm bàn. Anh lật úp nó.

Tích tắc.

Lan Hương đứng yên, ngón tay thanh mảnh của cô dừng lại ngay trên mặt giấy, ánh mắt vẫn chăm chú vào cuốn sách. Chiếc bút bi rơi khỏi tay cô, lơ lửng giữa không trung.

Hải mỉm cười. Một nụ cười đầy bệnh hoạn.

Anh đứng dậy, bước lại gần cô giáo của mình. Anh đưa tay đỡ lấy chiếc bút bi đang rơi, sau đó lẳng lặng đặt nó lại lên bàn. Hành động này là một sự chế giễu đối với sự bất động của thời gian.

Anh đứng sát sau lưng cô. Mùi phấn thơm dịu nhẹ, mùi sách mới và mùi hương cơ thể thuần khiết của cô xộc vào khứu giác anh. Đó là một mùi hương của sự ngây thơ, và anh muốn làm vẩn đục nó.

Hải đưa tay, không còn e dè hay rụt rè như với Nguyệt Anh, anh vén nhẹ mái tóc của cô. Anh ghé sát vào tai cô, thì thầm những lời lẽ cấm kỵ, những suy nghĩ đen tối mà anh không bao giờ dám nói ra khi cô tỉnh táo.

"Chị Hương, chị có biết không... em đã luôn muốn..."

Anh không cần cô đáp lại. Chính sự im lặng này đã là một lời chấp thuận.

Hải bắt đầu khám phá người phụ nữ đang mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh khôi. Sự kích thích đến từ việc bẻ cong quy tắc thầy-trò. Cô giáo luôn dạy anh về đạo đức, về lễ nghĩa, nhưng giờ đây cô hoàn toàn bị anh làm chủ.

Anh nâng cằm cô, xoay khuôn mặt ngây thơ của cô về phía mình. Đôi mắt cô mở to, nhưng trống rỗng, vô hồn. Anh có thể nhìn thẳng vào đáy mắt cô mà không sợ bị phán xét.

Hải đưa tay luồn vào bên trong cổ áo, chạm vào làn da ấm áp. Anh cảm nhận được nhịp đập của trái tim cô, dù thời gian đã dừng lại, nhưng cơ thể cô vẫn mang hơi ấm của sự sống. Anh muốn làm cho trái tim đó đập loạn lên, nhưng cô lại bất động.

Sự điên loạn này là một vòng luẩn quẩn: càng chiếm hữu, càng khao khát phản ứng.

Anh muốn nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt cô, sự ngạc nhiên, sự xấu hổ. Nhưng anh chỉ nhận lại sự tĩnh lặng tuyệt đối. Chính sự bất động đó lại đẩy Hải đến những hành động táo bạo hơn, như một cách để cố gắng khơi gợi một phản ứng từ cô giáo của mình.

Hải dời tay, anh thao túng tư thế của cô giáo: anh cẩn thận đặt cô nằm nghiêng lên bàn học, đầu gối lên sách giáo khoa, như một học sinh đang ngủ gật. Một tư thế hoàn toàn vô lý và dễ tổn thương.

Anh đứng nhìn cô. Một cô giáo đang bị chiếm hữu trên chính bàn học của mình. Sự kích thích đạt đến đỉnh điểm.

Anh cúi xuống, lại thực hiện một hành động táo bạo và riêng tư, khác hẳn nụ hôn vụng trộm với Thảo Nhi, nhưng mang tính chiếm hữu hoàn toàn đối với người phụ nữ ngây thơ này.

Cát đã chảy gần hết. Hải cảm thấy có một sức nặng đè lên lồng ngực mình. Anh đang lạm dụng sự tin tưởng. Anh đang phá hủy sự ngây thơ.

Anh lật ngược chiếc đồng hồ cát.

Cộp.

Chiếc bút bi rơi xuống đất. Lan Hương giật mình, ngẩng đầu lên. Cô nhìn quanh, đưa tay xoa xoa gáy.

"Ôi... Chị xin lỗi, chị vừa chợp mắt một chút." Cô nhìn vào cuốn sách.

Hải lắc đầu, anh đã trở lại là một học sinh ngoan ngoãn. "Chủ ngữ là gì, chị Hương?"

Lan Hương mỉm cười dịu dàng, nhưng rồi cô khẽ cau mày, nhìn vào cuốn sách đang nằm dưới tay mình. Cô cảm thấy tư thế này thật kỳ lạ.

"Chị... cảm thấy hơi đau cổ. Chắc chị đã ngủ gật sai tư thế rồi." Cô xoa nhẹ cổ.

Hải nhìn cô giáo với ánh mắt hỗn hợp giữa sự thỏa mãn và nỗi kinh hoàng thầm kín. Anh biết, trong hàng ngàn khoảnh khắc bị đóng băng, đã có những dấu vết vô hình được khắc lên cơ thể cô giáo thuần khiết của anh.

Sự điên loạn tiếp tục. Giờ chỉ còn Minh Châu – người mẫu kiêu kỳ – là người anh chưa khám phá.

Hải biết rằng, thử thách với Minh Châu sẽ là thử thách lớn nhất: không phải sự nghiêm khắc, không phải sự yếu đuối, cũng không phải sự ngây thơ. Mà là sự kiêu kỳ, cao ngạo của cô ấy. Anh muốn thấy cô ấy bất lực trong sự chiếm hữu của mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×