ngưng đọng thời gian - chàng trai ở cùng 5 người phụ nữ

Chương 5: Chiếm Đoạt Nữ Vương Cao Ngạo


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau bốn lần, mỗi người chị đều mang đến một dư vị khác nhau của quyền lực và sự cấm kỵ. Nguyệt Anh là sự tôn kính, Cẩm Tú là sự yếu đuối, Thảo Nhi là sự nổi loạn, và Lan Hương là sự ngây thơ. Nhưng trong thâm tâm Hải, người khiến anh day dứt và khao khát chứng tỏ bản thân nhất lại là Minh Châu.

Minh Châu là một người mẫu ảnh tự do, luôn tỏ ra kiêu sa, lạnh lùng, và thường xuyên dùng những lời nói châm chọc để trêu ghẹo Hải. Cô luôn nhìn anh như một cậu bé chưa trưởng thành. Chính thái độ cao ngạo đó đã nhóm lên ngọn lửa thù địch và khao khát "hạ bệ" người phụ nữ này trong lòng Hải.

May mắn thay, Minh Châu đang có một buổi chụp hình tại nhà. Ngôi nhà được sắp xếp lại, ánh đèn flash và đạo cụ chất đống. Minh Châu, khoác lên mình một bộ trang phục bó sát màu đỏ rực rỡ, đang tạo dáng trước ống kính, mái tóc xoăn dài bay bổng. Cô lướt qua Hải với ánh mắt chế giễu: "Nhìn cái gì, cậu bé? Không được nhìn trộm đấy."

Sự khiêu khích này là giọt nước tràn ly. Hải biết đây là cơ hội duy nhất để chiếm hữu cô ấy trong trạng thái lộng lẫy và kiêu sa nhất.

Anh đợi đến khi mọi người nghỉ giải lao. Minh Châu đi vào phòng thay đồ tạm thời ở góc phòng khách, cô cần chỉnh lại trang phục và thay giày cao gót.

Hải bước vào phòng khách, rút chiếc đồng hồ cát ra.

Tích tắc.

Âm thanh im lặng vang lên, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Ánh đèn studio dừng lại giữa chừng, những hạt bụi nhỏ bay lơ lửng trong không khí. Minh Châu đứng cách cửa phòng thay đồ vài bước, cô đang cúi xuống, một tay giữ chiếc váy, tay kia chạm vào khóa giày. Khuôn mặt cô vẫn giữ nguyên vẻ kiêu kỳ, hoàn toàn bất động.

Hải tiến lại. Anh không còn vội vã. Anh dành thời gian để chiêm ngưỡng tác phẩm nghệ thuật bị ngưng đọng này.

Minh Châu là người đẹp nhất trong số họ. Cơ thể săn chắc, những đường cong hoàn hảo được tôn lên bởi chiếc váy đỏ. Cô là nữ hoàng của sự cao ngạo, nhưng giờ đây, cô là nô lệ trong khoảnh khắc của anh.

Hải đưa tay, lướt nhẹ từ vai xuống eo cô. Làn da ấm áp, mềm mại, khác hẳn vẻ ngoài lạnh lùng mà cô thường thể hiện. Sự kích thích đến từ việc bẻ gãy sự kiểm soát của cô. Cô luôn kiểm soát hình ảnh, cử chỉ, và cảm xúc của mình một cách hoàn hảo. Nhưng giờ đây, anh là người điều khiển cô.

Hải bắt đầu sắp đặt. Anh thao túng tư thế của cô, không phải để trêu chọc, mà để phục vụ cho sự chiếm hữu tối thượng của riêng anh. Anh xoay người cô, đẩy cô dựa vào tường, mái tóc rũ xuống, để lộ đường cong cổ và bờ vai đầy đặn.

Anh muốn làm những điều mà một "cậu bé" không bao giờ được phép làm. Anh muốn chứng tỏ rằng sự kiêu kỳ của cô không có ý nghĩa gì trước quyền lực tuyệt đối của anh.

Anh cúi xuống, thì thầm vào tai cô, bằng giọng nói đầy thô lỗ và khao khát: "Chị Châu, chị luôn nghĩ em là đứa trẻ, phải không? Giờ thì nhìn xem..."

Sự giận dữ ngầm ẩn của tuổi trẻ bị dồn nén bấy lâu bùng nổ. Đây là hành động trả thù ngọt ngào nhất: lột bỏ hoàn toàn lớp vỏ kiêu kỳ của cô ấy trong sự tĩnh lặng.

Hải đã hoàn toàn bị cuốn vào cơn điên dại. Anh tận hưởng sự bất động, bất lực của Minh Châu, cảm nhận sự thỏa mãn khi phá vỡ mọi rào cản vô hình mà cô đã dựng lên.

Anh không cần sự đồng ý, không cần sự đáp trả. Chính sự tĩnh lặng này đã là một lời chấp thuận đầy cám dỗ. Hải đã thực hiện hành động táo bạo và riêng tư nhất trong năm lần với cô, một hành động nhằm mục đích khắc sâu sự chiếm hữu của anh vào tâm trí và cơ thể Minh Châu.

Cát đã chảy gần hết. Hải lùi lại, nhìn vào khuôn mặt bất động nhưng vẫn đầy vẻ kiêu sa của cô. Anh cảm thấy một sự mệt mỏi cùng cực, nhưng kèm theo đó là sự thỏa mãn rợn người.

Anh lật ngược chiếc đồng hồ cát.

Xoạch!

Minh Châu giật mình, đưa tay chỉnh lại mái tóc đang rối. Cô nhíu mày nhìn xuống khóa giày. Cô cảm thấy một sự khó chịu mơ hồ, như thể ai đó vừa chạm vào mình, hoặc như thể cô vừa nằm mơ một giấc mơ kỳ lạ.

Cô lườm Hải, người đang giả vờ bận rộn với chiếc điện thoại. "Nhìn cái gì? Mau đi đi, đừng có ở đây quấy rầy."

Hải cảm thấy một làn sóng lạnh chạy dọc sống lưng, nhưng không phải vì sợ hãi, mà vì cảm giác chiến thắng. Anh đã thành công chiếm đoạt được tất cả năm người phụ nữ trong nhà, mỗi người theo một cách khác nhau.

Nhưng khi anh vừa bước lên cầu thang, anh chợt nhìn thấy một hạt cát lấp lánh màu kim cương rơi ra từ chiếc đồng hồ cát. Nó lăn xuống sàn gỗ, lấp lánh dưới ánh đèn studio.

Chiếc đồng hồ... có một vết nứt nhỏ, gần như không thể thấy được.

Hải hốt hoảng, vội vàng nhặt hạt cát lên, giấu chiếc đồng hồ.

Anh đã lạm dụng quá nhiều. Quyền năng này đang trả giá. Và anh biết, sau khoảnh khắc này, sự điên loạn sẽ không chỉ dừng lại ở việc khám phá từng cá nhân nữa. Anh sẽ bắt đầu kết hợp họ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×