Sáng sớm, sương mù phủ nhẹ trên làng cổ. An Nhiên thức dậy trong căn nhà gỗ, ánh nắng xuyên qua cửa sổ tạo những vệt sáng lấp lánh trên sàn nhà. Cô hít một hơi thật sâu, cố trấn tĩnh tâm trí. Hành trình ở thế giới cổ đại mới chỉ bắt đầu, nhưng cô đã cảm nhận được những thử thách chờ phía trước.
Khải Huy đã rời đi từ sớm để kiểm tra các vấn đề trong làng, để lại cô một mình. Cô quyết định tận dụng thời gian để quan sát xung quanh, học cách sinh tồn. Dáng vẻ cô gái hiện đại trong bộ trang phục cổ khiến An Nhiên vừa bỡ ngỡ vừa thích thú. Cô nắm lấy chiếc giỏ treo vai, bước ra ngoài.
Làng cổ vắng lặng, chỉ nghe tiếng chim hót và tiếng gió thổi qua mái ngói nghiêng. Cô đi dọc theo con đường sỏi, mắt chăm chú quan sát từng chi tiết: những ngôi nhà, những người dân tất bật với công việc hàng ngày, cảnh vật thân quen nhưng xa lạ. Mọi thứ khiến cô vừa hứng thú vừa cảm thấy lo lắng.
Bỗng nhiên, từ xa, tiếng vó ngựa vang lên. An Nhiên dừng lại, nhíu mày. Cô nhận ra dấu hiệu nguy hiểm. Khải Huy đã cảnh báo, bất cứ sự xuất hiện lạ thường nào cũng có thể thu hút sự chú ý và rắc rối. Nhưng cô không kịp trốn, vì một đoàn người cưỡi ngựa xuất hiện từ con đường phía đông.
Cô đứng lặng, tim đập nhanh. Những người cưỡi ngựa mặc áo giáp màu sẫm, dáng vẻ nghiêm nghị và uy quyền. Họ đi theo một đội hình chặt chẽ, và ở giữa, một thanh niên trẻ với ánh mắt sắc lạnh nổi bật hơn tất cả. Ánh mắt đó dường như xuyên thấu tâm trí cô.
“Chết tiệt, không phải lại là họ…” An Nhiên thầm nghĩ. Cô biết những kẻ lạ mặt này chắc chắn là thủ lĩnh hoặc người có quyền lực trong làng, và việc cô xuất hiện một mình sẽ khiến họ nghi ngờ.
Chàng trai giữa đoàn, với vẻ ngoài lạnh lùng và thần thái uy nghi, dừng ngựa, ánh mắt nhắm thẳng về phía cô. Tim An Nhiên như ngừng đập. Cô cảm giác bản thân như bị đặt dưới một đèn pin soi thẳng vào tâm trí.
“Ngươi là ai?” giọng anh vang lên, vừa trầm vừa dứt khoát.
An Nhiên nuốt nước bọt, cố giữ bình tĩnh. “Mình… mình chỉ là… khách lạ, đi lạc thôi.” Giọng cô run run, nhưng cô vẫn cố thốt ra những lời rõ ràng.
Chàng trai nhíu mày, ánh mắt sắc bén. “Ngươi… không thuộc về đây.”
Câu nói khiến An Nhiên rùng mình. Cô định mở miệng giải thích, nhưng lời nói nghẹn lại nơi cổ họng. Làm sao cô có thể nói sự thật rằng mình đến từ tương lai, từ một thế giới hoàn toàn khác?
Khải Huy xuất hiện đúng lúc, cưỡi ngựa tiến nhanh về phía cô. “Đứng yên!” Anh hô to, giọng nghiêm nghị nhưng âm thanh mang theo quyền lực.
An Nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn hồi hộp quan sát. Khải Huy dừng trước mặt cô, ánh mắt không rời đoàn người cưỡi ngựa. Anh nghiêng người về phía cô, thì thầm: “Hãy theo tôi, đừng nói gì.”
Cô gật đầu, không dám phản kháng. Khải Huy quay người, đứng chặn trước đoàn người lạ mặt, ánh mắt sắc bén và uy nghiêm khiến họ tạm dừng.
“Ngươi là ai?” thủ lĩnh trong đoàn lên tiếng, giọng nghiêm khắc.
Khải Huy cúi đầu, giọng lạnh lùng nhưng lịch sự: “Người này là khách lạ. Tôi sẽ chịu trách nhiệm. Xin cho cô ấy được yên.”
Một vài giây im lặng, sau đó đoàn người nhấp nhổm, ánh mắt dò xét. Nhưng cuối cùng, họ nhún vai và tiếp tục đi, để lại hai người đứng giữa con đường sỏi.
An Nhiên thở phào, tim đập thình thịch. Cô nhìn Khải Huy, ánh mắt tràn đầy cảm xúc: “Cảm ơn… cảm ơn anh…”
Khải Huy gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn cảnh giác: “Đừng nói gì thêm. Vẫn còn nguy hiểm. Chúng ta phải về nhà ngay.”
Họ trở lại ngôi nhà gỗ. An Nhiên ngồi trên ghế, tay vẫn run run, cố trấn tĩnh. Khải Huy đặt một cốc nước trước mặt cô, ánh mắt dịu lại một chút: “Ngươi phải học cách bình tĩnh. Nếu không, lần tới sẽ không dễ dàng như vậy.”
An Nhiên cầm cốc nước, hít một hơi dài: “Anh… anh có thể cho em biết anh là ai không? Vì sao mọi người lại sợ anh?”
Khải Huy im lặng một lúc, rồi chậm rãi: “Ta là người bảo vệ vùng đất này. Có nghĩa vụ bảo vệ dân làng khỏi những mối đe dọa, cả từ bên ngoài lẫn nội bộ. Ngươi xuất hiện… khiến mọi chuyện rắc rối.”
Cô nhíu mày, vừa tò mò vừa lo lắng: “Vậy… anh sẽ bảo vệ em sao?”
Anh gật đầu, giọng trầm ấm: “Trong khả năng của ta, sẽ luôn bảo vệ.”
Buổi tối, khi An Nhiên ngồi bên cửa sổ nhìn ra ánh trăng bạc trên bầu trời, cô nghĩ về Khải Huy. Người đàn ông này vừa nghiêm nghị, vừa lạnh lùng nhưng lại bảo vệ cô hết mình. Cảm giác vừa sợ hãi vừa an tâm lan tỏa trong lòng cô.
Cô tự nhủ: “Mình sẽ phải học cách sống sót ở đây, học cách hiểu người đàn ông này… và có lẽ, tìm cách trở về thế giới của mình.”
Trong khi đó, Khải Huy đứng ngoài hiên, ánh mắt hướng về phía cô, trầm tư. Anh biết rằng sự xuất hiện của An Nhiên không chỉ thay đổi thế giới của cô, mà còn thay đổi chính anh. Một mối ràng buộc vô hình vừa hình thành, vừa hứa hẹn thử thách, vừa mở ra cơ hội cho một tình cảm đầy bí ẩn, nhưng cũng đầy sức mạnh.
Đêm khuya, gió nhẹ thổi qua mái ngói, mang theo hương hoa dại và âm thanh xa xăm của làng cổ. An Nhiên nhắm mắt, cảm giác vừa hồi hộp vừa hứng khởi. Một hành trình phiêu lưu vừa bắt đầu, và mối quan hệ giữa cô và Khải Huy, tuy còn ngập ngừng, nhưng đã đặt nền móng cho những tình cảm định mệnh sau này.
Hết chương 3