ngược dòng thời gian, gặp anh

Chương 4: Bí mật thân phận


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, An Nhiên thức dậy trong căn nhà gỗ ấm áp, ánh nắng vàng nhạt chiếu qua cửa sổ. Cô thở dài, tự nhủ bản thân phải thích nghi càng nhanh càng tốt. Hôm qua, sau sự việc với đoàn người cưỡi ngựa, cô mới nhận ra mức độ nguy hiểm của thế giới cổ đại này. Một sai lầm nhỏ thôi cũng có thể gây ra hậu quả khó lường.

Khải Huy đã ra ngoài từ sớm, để lại cho cô một tách trà nóng và vài miếng bánh gạo. An Nhiên cầm tách trà, cảm nhận hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể, cô bắt đầu suy nghĩ về cách sống sót ở đây. Không chỉ là thích nghi về trang phục hay lễ nghi, mà còn phải biết cách giữ bí mật thân phận.

Cô nhìn quanh căn nhà gỗ, tất cả đều giản dị nhưng tiện nghi vừa đủ. Những chiếc bàn gỗ chạm khắc đơn giản, vài chiếc ghế kê gọn gàng, và một góc treo vài tấm vải được nhuộm màu tự nhiên. An Nhiên tự nhủ: “Mình sẽ phải học cách hòa nhập, nếu không… mình sẽ chỉ là gánh nặng cho Khải Huy.”

Ăn xong, cô quyết định ra ngoài, học cách quan sát và bắt chước người dân. Mọi hành động, từ cách cúi chào, cách đi lại, cách nói chuyện đều phải thật khéo léo. Dường như từng cử chỉ nhỏ đều có thể ảnh hưởng đến cách mọi người nhìn nhận cô.

Khi cô đi qua chợ làng, ánh mắt dõi theo từng người, cô bắt gặp cảnh tượng sống động: người bán hàng chào mời, trẻ con chạy nhảy, tiếng cười nói vang vọng. Nhưng đằng sau vẻ bình yên ấy, An Nhiên nhận ra ánh mắt dò xét của một vài người lớn tuổi. Họ dường như nhận ra cô là người lạ.

Cô cúi thấp đầu, giả vờ chăm chú chọn lựa một vài loại hoa quả, cố không để lộ bất cứ biểu hiện gì. Nhưng khi đưa tay chạm vào quả lê, cô lỡ làm rơi một vài quả. Một tiếng cười nhỏ vang lên, khiến cô đỏ mặt:

“Nhìn bộ dạng ngượng ngùng này, chắc là khách từ phương xa đến nhỉ?” Một giọng nữ nhẹ nhàng cất lên.

An Nhiên quay lại, gặp ánh mắt của một cô gái trẻ trong làng, nụ cười thân thiện. “À… phải, mình… mới đến đây,” An Nhiên đáp, cố giữ giọng bình tĩnh.

Cô gái nheo mắt, dường như muốn dò xét thêm, nhưng rồi mỉm cười: “Không sao đâu. Mới đến mà lúng túng là bình thường. Tôi tên là Hạ Linh, nếu cần gì cứ nói nhé.”

An Nhiên mỉm cười, cảm giác nhẹ nhõm hơn một chút. Ít nhất, ở nơi xa lạ này, vẫn còn có người sẵn lòng giúp đỡ.

Trở về nhà, Khải Huy đã chuẩn bị bữa trưa. Anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt nghiêm nghị pha chút lo lắng:

“Ngươi đã học cách hòa nhập chưa?” Anh hỏi.

An Nhiên gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn đầy thắc mắc: “Anh… anh có thể nói rõ hơn về thế giới này không? Tại sao mình lại xuất hiện ở đây? Và… liệu mình có thể trở về không?”

Khải Huy thở dài, ngồi xuống đối diện cô: “Ngươi xuất hiện không phải ngẫu nhiên. Một hiện tượng lạ đã kéo ngươi qua thời gian. Còn chuyện trở về… điều đó không dễ dàng. Mỗi người xuất hiện ngoài thời gian của mình đều phải đối mặt với nguy hiểm và thử thách.”

An Nhiên nhíu mày: “Nhưng mình không muốn gây rắc rối cho anh hay làng. Mình chỉ muốn sống sót, và… tìm cách trở về.”

Khải Huy gật đầu, ánh mắt dịu lại: “Ta hiểu. Nhưng trước hết, ngươi phải học cách giữ bí mật thân phận. Nếu ai biết ngươi không thuộc về thời gian này, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Ngươi sẽ bị nghi ngờ, thậm chí nguy hiểm tính mạng.”

Cô nuốt nước bọt, nhận ra mức độ nghiêm trọng. “Vậy… mình phải giả vờ như người ở đây?”

Anh gật đầu: “Đúng. Ngươi phải học cách nói, cách đi, cách suy nghĩ theo thời đại này. Ta sẽ hướng dẫn ngươi.”

Trong những ngày tiếp theo, Khải Huy dẫn An Nhiên đi khắp làng, hướng dẫn cô cách giao tiếp, cách ăn uống, cách cư xử với từng loại người. Ban đầu, cô vụng về, làm rơi vật dụng, nói sai từ ngữ, khiến Khải Huy phải nhíu mày liên tục. Nhưng dần dần, cô học hỏi nhanh, tiếp thu từng chi tiết nhỏ, từ cách cúi chào, cách cầm bát, đến cách cười đúng chỗ, nói đúng âm điệu.

Một buổi chiều, khi họ ngồi nghỉ bên bờ sông nhỏ, An Nhiên nhìn Khải Huy, ánh mắt tràn đầy cảm xúc:

“Anh… cảm ơn vì đã hướng dẫn em. Nếu không có anh, chắc em đã lạc đường, hoặc… còn tệ hơn.”

Khải Huy quay sang, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn lạnh lùng: “Ngươi phải tự học cách sống sót. Ta chỉ là người dẫn đường, không thể bảo vệ ngươi mãi.”

Cô cười nhẹ, cảm giác vừa an tâm vừa hứng thú. Cô nhận ra rằng ngoài nguy hiểm, cuộc sống cổ đại cũng có những khoảnh khắc đẹp đẽ: ánh hoàng hôn vàng rực trên đồng lúa, tiếng nước chảy róc rách, mùi hương hoa dại… và quan trọng nhất, có Khải Huy bên cạnh.

Tối đến, An Nhiên ngồi bên cửa sổ, ánh trăng chiếu lên mái ngói, tự nhủ: “Mình phải sống sót, học cách thích nghi, và tìm cách trở về. Nhưng… cũng phải hiểu người đàn ông này, người đã bảo vệ mình.”

Cô biết rằng việc giữ bí mật thân phận không hề dễ dàng. Mỗi bước đi, mỗi cử chỉ, đều phải thật cẩn trọng. Một sai lầm nhỏ thôi cũng có thể gây nguy hiểm. Nhưng cô cũng cảm nhận được mối liên kết đang hình thành giữa cô và Khải Huy, một thứ tình cảm vừa mờ nhạt, vừa mạnh mẽ, âm thầm nhưng đầy sức hút.

Trong đêm khuya, gió thổi nhẹ qua mái ngói, hương hoa dại lan tỏa khắp không gian. An Nhiên nhắm mắt, cảm nhận sự yên bình xen lẫn hồi hộp. Một hành trình phiêu lưu, thử thách và tình yêu đang bắt đầu, và bí mật thân phận của cô sẽ là chìa khóa để mở ra những chương tiếp theo của câu chuyện…

Hết chương 4


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×