Buổi sáng hôm đó, không khí trong căn hộ Lâm Phi đặc quánh như thể cả thành phố đang nín thở. Những ngày vừa qua đã biến cuộc sống của anh thành một cơn ác mộng: mạng xã hội nổ tung với những tin đồn, công ty TianTech phong tỏa tài khoản, gia đình bị điều tra, và mọi mối quan hệ tin cậy đều tan rã. Nhưng hôm nay, thứ mà anh sắp phải đối mặt còn ghê gớm hơn tất cả: trực tiếp từ đầu não của cơn bão — từ Tống Đại, giám đốc tập đoàn kiêm nhân vật quyền lực phía chính quyền địa phương.
Tin nhắn đầu tiên xuất hiện trên điện thoại của anh lúc 9 giờ sáng: một đoạn video ngắn, không lời, chỉ có hình Tống Đại trong phòng họp lớn. Anh ta mặc bộ vest tối màu, đứng sau một bàn dài bằng gỗ bóng loáng, ánh mắt lạnh như thép nhìn thẳng vào máy quay. Phía dưới video, dòng chữ đỏ nhấp nháy:
“Lâm Phi, quyết định của anh đã được ghi nhận. Hãy lựa chọn: im lặng để gia đình được giảm nhẹ, hay tiếp tục thì hậu quả hình sự sẽ là điều không tránh khỏi.”
Lâm Phi lặng đi. Tay run run, nhưng trong ánh mắt vẫn lóe lên tia lửa không chịu khuất phục. Anh biết Tống Đại không đùa. Đây là chiến dịch cuối cùng của gã: mọi thứ trước đó chỉ là bước dạo đầu, dọn đường cho cú đấm quyết định.
Trong vài giờ sau đó, anh nhận liên tiếp các tin nhắn từ những “đầu mối” không tên: cảnh báo từ luật sư, từ một số đồng nghiệp còn sót lại, thậm chí từ những phóng viên hợp đồng—mọi tin đều chỉ ra một kết luận duy nhất: Tống Đại đã sẵn sàng hạ bệ anh hoàn toàn nếu anh không khuất phục.
Anh ngồi trước máy tính, nhìn dòng code cũ, nhìn những dữ liệu đã từng là niềm tự hào giờ trở thành bằng chứng vu oan, và tự hỏi: “Làm sao họ có thể kết hợp tất cả mọi nguồn dữ liệu này để tạo ra một bức màn tuyệt đối?” Từ ngân hàng, hồ sơ y tế, camera, đến hồ sơ nhân sự, tất cả được gộp lại thành một chuỗi logic dường như không thể chối cãi. Chỉ cần một cú nhấn phím, tất cả có thể được biến thành “bằng chứng” hợp pháp.
Anh thử liên lạc với một số quan chức thân thiết cũ. Một người đồng nghiệp trong bộ phận pháp chế, vốn từng ủng hộ anh, giờ trả lời qua điện thoại, giọng run rẩy: “Phi… tôi… không thể giúp gì được. Họ đã giám sát toàn bộ điện thoại, email, và cả tài khoản ngân hàng của tôi. Nếu còn tiếp xúc, tôi… tôi sẽ bị kéo vào, và không ai cứu nổi.”
Đến lúc này, Lâm Phi hiểu rằng, mọi cánh cửa đã thực sự đóng sập. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, dòng người hối hả trên đường phố, ai cũng bận rộn, ai cũng vội vã. Anh cảm thấy mình như một con thuyền nhỏ bị ném vào biển khơi giữa cơn bão—mọi lực lượng đều chống lại anh, và ngay cả những người từng là đồng minh giờ cũng quay lưng.
Chiều đến, anh nhận được một bức thư chính thức, được chuyển qua đường courier đặc biệt của tập đoàn TianTech. Bức thư dày, đóng dấu đỏ rực:
“Lâm Phi, dựa trên dữ liệu từ hệ thống đánh giá nội bộ, anh bị nghi ngờ trực tiếp trong việc rò rỉ thông tin. Tập đoàn và chính quyền địa phương cung cấp cơ hội duy nhất: im lặng, hợp tác, và gia đình sẽ được giảm nhẹ; hoặc, tiếp tục các hành động khiếu nại, khiếu kiện, và việc phơi bày sai phạm, anh sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự. Quyết định là của anh. Thời hạn: 48 giờ kể từ khi nhận thư.”
Anh đọc đi đọc lại nhiều lần, tim đập mạnh, nhưng không hề thấy sợ hãi. Trái tim Lâm Phi như đóng băng trong vài giây, rồi một cảm giác lạnh lùng len lỏi vào từng tế bào: không cúi đầu. Anh biết, nếu cúi đầu hôm nay, gia đình có thể tạm yên, nhưng bản thân anh sẽ biến mất khỏi chính cuộc đời mình; danh dự, sự thật, và quyền được tự vệ sẽ bị hủy diệt.
Trong vòng 48 giờ, Lâm Phi chuẩn bị tinh thần để đối mặt với mọi hậu quả. Anh lên kế hoạch chi tiết:
Ẩn mình tạm thời: Anh phải rời khỏi thành phố trước khi cảnh sát kinh tế có thể phong tỏa tất cả phương tiện đi lại. Hệ thống camera, nhận dạng gương mặt, và các thuật toán giám sát đã theo dõi từng bước chân của anh, nên anh phải tạo các dấu vết giả.
Thu thập thông tin: Trước khi biến mất, anh tải về các file dữ liệu quan trọng mà còn sót lại trong máy chủ cá nhân, lưu trên nhiều ổ cứng ẩn, để chuẩn bị cho kế hoạch tiếp theo.
Liên lạc an toàn: Anh tạo các tài khoản ẩn danh, sử dụng VPN, mã hóa end-to-end để trao đổi với vài người đáng tin cậy trong liên minh nhỏ, những người chưa bị dập tắt.
Nhưng không chỉ là chuẩn bị vật lý, Lâm Phi còn chuẩn bị tinh thần. Anh biết rằng mọi sự chống đối bây giờ sẽ khiến đối phương tung toàn lực. Tống Đại không phải người dễ bị lay chuyển. Gã là minh chứng cho quyền lực kết hợp giữa công nghệ, chính trị và truyền thông—một kẻ vừa có sự lạnh lùng của nhà quản lý vừa có tính toán chính trị như một quân sư.
Trong lúc chuẩn bị hành lý, anh nhìn lại bức ảnh gia đình đặt trên bàn: cha mẹ anh, Thư Vy, nụ cười từng ngày rạng rỡ trước khi mọi thứ sụp đổ. Một luồng cảm xúc hỗn hợp dâng trào—vừa tiếc nuối, vừa căm phẫn, vừa quyết tâm. Anh biết, rời khỏi đây không có nghĩa là bỏ rơi gia đình, mà là phải bảo vệ mình để có thể cứu họ sau này theo cách khác.
Buổi tối, Lâm Phi ra sân ga, nơi biển người tấp nập. Anh mặc áo khoác tối màu, trùm mũ, che gần hết khuôn mặt. Từng bước đi trên nền nhựa lạnh, anh cảm nhận được lực lượng vô hình đang bủa vây: camera nhận diện, giám sát di động, và cả những người mắt xanh quen thuộc trong dòng người—những nhân viên an ninh trà trộn để theo dõi.
Anh lên một chuyến tàu đi ra ngoại ô, nơi ít camera hơn và không gian mở cho những bước đi đầu tiên trong hành trình ẩn mình. Từng tiếng bánh xe lăn trên đường ray như nhắc nhở anh rằng, mỗi bước đi là bước xa dần cuộc sống cũ, xa dần mọi an toàn giả tạo, và đồng thời cũng là bước tiến đầu tiên cho kế hoạch trả thù.
Trên tàu, giữa biển người, anh nhìn quanh. Không ai nhận ra anh, không ai biết anh là nạn nhân hay kẻ chống lại hệ thống. Lâm Phi biết, từ giờ trở đi, anh là một con người khác: một người phải học cách sống giữa bóng tối, học cách thao túng dữ liệu, học cách đẩy ngược quyền lực bằng chính vũ khí mà họ dùng để hạ bệ anh.
Trước khi tàu rời ga, anh mở điện thoại một lần cuối. Không có tin nhắn, không có cuộc gọi. Chỉ còn màn hình đen, ánh sáng nhấp nháy từ hệ thống GPS và các ứng dụng theo dõi bị anh vô hiệu hóa. Lâm Phi thở dài, rồi mỉm cười, một nụ cười lạnh lùng, quyết liệt:
“Ngày hôm nay, họ cho tôi tối hậu thư. Nhưng tối hậu thư… sẽ trở thành điểm xuất phát cho chính tôi. Họ muốn tôi cúi đầu? Không. Tôi sẽ biến bóng tối thành vũ khí, và tôi sẽ trở lại—không phải để xin xỏ, mà để lấy lại tất cả.”
Tàu rời thành phố. Lâm Phi biến mất giữa biển người. Thành phố vẫn vận hành, mọi thứ dường như yên bình, nhưng trong bóng tối, một con người từng bị hạ bệ đang âm thầm bắt đầu kế hoạch trả thù, bước vào thế giới mà mỗi bước đi đều phải khéo léo, tỉ mỉ, và nguy hiểm hơn bất cứ điều gì anh từng biết.
Chương 3 khép lại, mở ra bước ngoặt quan trọng: Lâm Phi chính thức rời khỏi vùng an toàn, biến mất trong dòng người, và sẵn sàng bước vào hành trình đối đầu với hệ thống khổng lồ—một hệ thống có quyền lực, dữ liệu và truyền thông như một con quái vật không thể chạm tới bằng tay trần.