ngược nắng gặp anh

Chương 4: Trò chơi bắt đầu


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mưa tạnh, xe dừng trước con hẻm nhỏ dẫn vào khu trọ của An Nhiên. Cô thở phào, định nhanh chóng bước xuống thì giọng nói trầm thấp vang lên, không cho phép từ chối:

“Ngày mai tan ca, anh sẽ đợi.”

Cô giật mình quay lại:

“Anh… còn cần gì ở tôi nữa?”

Khánh Duy – cái tên mà cô chỉ vừa nghe thoáng qua từ đồng nghiệp – khẽ nhếch môi, ánh mắt nửa cười nửa không:

“Em sẽ biết sớm thôi. Đừng để anh phải đi tìm.”

Không kịp phản ứng, An Nhiên đã thấy xe lăn bánh đi mất, để lại lòng cô đầy mâu thuẫn. Một mặt, cô thấy bất an khi bị cuốn vào chuyện chẳng rõ ràng; mặt khác, lại tò mò không hiểu người đàn ông ấy rốt cuộc muốn gì.

Ngày hôm sau, khi tan ca, đúng như lời, anh đứng tựa vào xe hơi trước cổng công ty. Ánh hoàng hôn phủ vàng mái tóc, gương mặt điển trai lạnh lùng khiến nhiều nữ đồng nghiệp xôn xao bàn tán.

“Đẹp trai thật nhưng nguy hiểm lắm đấy.”

“Nhìn thôi đã thấy không phải dạng vừa.”

An Nhiên nghe được, lòng càng rối. Nhưng vừa bước ra, ánh mắt sắc bén của anh đã lập tức dán chặt lấy cô. Như bị thôi miên, cô chẳng thể làm ngơ.

“Lên xe.” – Anh nói ngắn gọn.

“Anh định kéo tôi đi đâu nữa?” – Cô cau mày, vẫn chưa quên sự ép buộc tối qua.

“Không phải đi đâu nguy hiểm. Ăn tối thôi.” – Giọng anh lạnh nhưng kiên quyết.

Cô định từ chối, nhưng ánh nhìn như có lực ép buộc khiến lời nói nghẹn lại. Thế rồi, cô lại ngoan ngoãn bước lên xe.

Bữa tối diễn ra trong một nhà hàng sang trọng, không khí vừa xa lạ vừa áp lực. Anh ngồi đối diện, tùy ý rót rượu vang, dáng vẻ ung dung như đã quen thuộc việc điều khiển người khác.

“Anh cứu tôi, rồi lại bắt tôi giúp anh. Rốt cuộc anh muốn gì?” – An Nhiên lấy hết can đảm hỏi.

Khánh Duy chống cằm, ánh mắt tối sẫm:

“Muốn em ở bên cạnh. Chỉ vậy thôi.”

Cô sững sờ. Câu trả lời quá đường đột, giống một trò đùa hơn là thật lòng. Nhưng ánh mắt kia, lạnh lùng đến mức khiến cô không thể đoán ra anh đang nói thật hay giả.

“Anh đừng đùa. Chúng ta không quen biết.”

Anh khẽ cười, nụ cười mang theo chút nguy hiểm:

“Không quen thì sao? Anh muốn thì sẽ quen. Từ nay, em không được tránh mặt anh.”

An Nhiên siết chặt tay dưới bàn. Trong lòng, cô vừa tức giận vì bị áp đặt, vừa thấy hoang mang bởi sự mạnh mẽ đến ngạo mạn ấy.

Bữa tối kết thúc, anh đưa cô về tận cửa phòng trọ. Trước khi rời đi, anh cúi xuống, giọng trầm khàn thì thầm:

“Em đã bước vào trò chơi của anh. Một khi đã bắt đầu, đừng nghĩ đến việc chạy trốn.”

Cửa xe khép lại, lao vào bóng đêm. An Nhiên đứng chết lặng, trái tim đập loạn nhịp. Cô hiểu, từ hôm nay, cuộc sống bình yên trước đây đã bị phá vỡ. Một vòng xoáy vừa bắt đầu – và người đàn ông tên Khánh Duy chính là tâm bão cuốn cô vào.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×