ngược nắng gặp anh

Chương 5: Lời nói dối ngọt ngào


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

An Nhiên không nhớ mình đã trằn trọc bao nhiêu đêm sau bữa tối hôm ấy. Câu nói “em đã bước vào trò chơi của anh” cứ vang lên trong đầu, khiến cô vừa tức giận vừa bất an. Cô vốn chỉ muốn sống bình lặng, làm việc chăm chỉ, vậy mà chẳng hiểu sao lại bị một người đàn ông xa lạ kéo vào vòng xoáy khó lường.

Chiều hôm đó, khi tan ca, cô quyết định đi đường vòng để tránh gặp anh. Thế nhưng, vừa bước ra khỏi cổng công ty, một bó hoa hồng đỏ thắm đã bất ngờ xuất hiện trước mặt. Cánh tay dài quen thuộc đưa tới, giọng nói trầm thấp cất lên:

“Anh chờ em.”

An Nhiên ngẩng lên, tim đập lạc một nhịp. Khánh Duy đứng đó, nụ cười nửa miệng, ánh mắt sâu hút đến mức khiến người ta khó thở. Giữa đám đông nhân viên đang xì xào bàn tán, cô lúng túng nhận lấy bó hoa, không biết nên làm gì.

“Anh làm trò gì vậy? Đừng khiến tôi hiểu lầm.” – Cô cố giữ giọng bình tĩnh.

Khánh Duy nghiêng đầu, đôi mắt như muốn nhìn thấu:

“Không phải hiểu lầm. Anh thích em. Thật sự.”

Trái tim An Nhiên chấn động. Cô mím môi, nhìn gương mặt tuấn tú kia, bất giác cảm thấy như mình vừa bước vào một cơn mơ. Nhưng lý trí mách bảo: một người đàn ông đào hoa, nổi tiếng là trai hư như anh, sao có thể nói lời thật lòng dễ dàng thế?

“Anh đừng nói dối. Chúng ta đâu thân thiết đến mức ấy.” – Cô lắc đầu.

Khánh Duy khẽ cười, nụ cười pha chút bất cần nhưng lại dịu dàng lạ lùng:

“Vậy thì từ hôm nay, hãy để anh có cơ hội. Anh muốn chứng minh em quan trọng với anh đến mức nào.”

Những lời ấy mềm mại như mật ngọt, dễ dàng len lỏi vào trái tim An Nhiên. Cô biết có thể chỉ là lời nói dối, một chiêu trò chinh phục mới của anh. Nhưng vì sao, đôi mắt kia lại khiến cô không thể dứt ra?

Trên đường về, anh cố tình đi chậm, trò chuyện vu vơ về sở thích, về công việc. Dù An Nhiên vẫn dè dặt, nhưng cách anh kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng buông vài câu trêu chọc, khiến bầu không khí trở nên nhẹ nhõm hơn.

Khi dừng trước cửa phòng trọ, anh bất ngờ nghiêng người, khẽ gài một nhành hoa nhỏ vào tóc cô, thì thầm:

“Đừng suy nghĩ nhiều. Chỉ cần nhớ, mỗi lần em cười, anh thấy cả ngày đều sáng.”

Tim An Nhiên đập loạn. Cô vội quay đi, che giấu gương mặt đang nóng bừng. Anh để lại một nụ cười mơ hồ rồi rời đi, bóng dáng cao lớn tan vào màn đêm.

Cửa phòng khép lại, An Nhiên ôm bó hoa vào lòng, vừa ngọt ngào vừa hoang mang. Lời nói ấy… có lẽ chỉ là dối trá. Nhưng dù biết vậy, trái tim cô vẫn rung động.

Và từ giây phút ấy, cô không còn chắc chắn rằng mình có thể giữ được khoảng cách với Khánh Duy nữa.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×